Chương 10: Chia phân tứ lục ngũ
Đàn Du Du như không hiểu, chỉ kéo tay Đàn Như Tuệ rồi nhẹ nhàng nói: “Tứ tỷ tỷ nhớ nhầm rồi, muội không chê ít, xem tỷ bệnh rồi ngơ ngác cả người ra kìa! Hay là chúng ta đừng sang quấy rầy tỷ nữa, xin thái thái cho tỷ thêm ít đồ ngon để bồi bổ nhé? Chỗ muội còn một ít đồ ngon và đồ chơi nữa, cho tỷ hết đó! Tỷ mau khỏe lại nhé!”
Mặt Đàn Như Tuệ như táo bón, môi nàng ta mấp máy nhưng lại không thốt nổi nên lời.
Đàn Như Ý và Đàn Như Ngọc lặng lẽ nhìn nhau, đều đang cười trộm. Chơi trò tâm cơ với Đàn ngũ tiểu thư là không có tác dụng, bởi vì Đàn ngũ tiểu thư hoàn toàn không có tâm cơ.
Đàn Du Du không dễ giận không có nghĩa là người khác cũng thế.
Chu thị nhẹ nhàng nói: “Nếu bệnh vẫn chưa khỏi thì đừng đến thỉnh an nữa, ta sẽ nói với Tiền di nương, bảo muội ấy đừng làm khó dễ con, cứ để con dưỡng bệnh trong phòng, lúc nào khỏe hẳn rồi hẵng ra.”
Điều này cũng tương đương với việc cấm túc biến tướng, tức là trừng phạt.
Mặt Đàn Như Tuệ đỏ đến tận mang tai, nàng ta lo lắng muốn giải thích nhưng Chu thị không cho nàng ta cơ hội, bà dặn bà vú: “Các ngươi đưa tứ tiểu thư về rồi gọi Tiền di nương đến đây, ta có lời muốn dặn dò.”
Bình thường, Chu thị không thích gọi thiếp thất đến chính phòng, một khi ra lệnh thì tức là muốn dạy dỗ người ta.
Đàn Như Tuệ sợ đến mức khóc òa lên, vội vã xin tha: “Con sai rồi, thái thái, con sai rồi, con xin lỗi ngũ muội muội, xin người đừng gọi di nương đến đây!”
“Con không sai, con bị bệnh thôi.” Chu thị lạnh lùng nhìn sang bà vú: “Còn không mau đưa tứ tiểu thư về?”
Đàn Như Tuệ bị đưa đi mà không có một chút sức lực để phản kháng, Đàn Như Ngọc sợ đến mức không dám thở mạnh, nói nhỏ như muỗi kêu: “Thái thái, tự nhiên con nhớ ra là vẫn còn bài tập chưa làm xong.”
Chu thị bình thản gật đầu, Đàn Như Ngọc rời khỏi đó nhanh như chạy trốn, đảo mắt cái là đã bặt dạng.
Mai di nương đứng dậy: “Thái thái, không còn sớm nữa, thiếp cũng đưa Du Du về thôi, nó cũng chưa làm xong bài tập.”
“Ừ.” Chu thị nhìn sang Đàn Như Ý đang có ý ở lại hóng kịch vui: “Con làm xong bài tập rồi à?”
Đàn Như Ý nhảy dựng lên chạy ra ngoài như lửa đốt mông: “Chỉ còn một chút nữa thôi ạ!”
Đây chính là điểm mà Đàn Du Du ưng Chu thị nhất, búng tay một cái, thuyền Tào tan tành xác pháo.
“Nghe nói tối qua Tiền di nương cũng sang chỗ muội kiếm chuyện hả?” Đàn Như Ý kéo Đàn Du Du lại thầm thì: “Họ thấy hai người dễ tính nên bắt nạt đấy.”
Đàn Du Du chỉ nghe vậy rồi ậm ừ qua quýt.
“Đồ đầu gỗ này! À không, là đồ quỷ tham ăn chỉ biết ăn thôi!” Đàn Như Ý bất lực buông cô ra rồi không kìm được mà nháy mắt: “Muốn biết thái thái xử lý Tiền di nương như thế nào không?”
“Tứ tiểu thư, chúng tôi phải đi rồi.” Mai di nương kiên quyết tách hai người ra, lễ phép gật đầu với Đàn Như Ý rồi kéo Đàn Du Du về.
Đàn Như Ý ngán ngẩm thở dài rồi nảy ra một ý, nàng kiếm cớ đuổi nha hoàn thân cận đi rồi nhân lúc không ai chú ý, thoắt cái đã trốn vào sương phòng bên cạnh, chuẩn bị nghe trộm Chu thị xử lý Tiền di nương không an phận.
Tiền di nương đến rất nhanh, còn chưa chờ Chu thị lên tiếng, bà ta đã kêu khóc nức nở: “Thái thái muốn nói gì, thiếp đều biết cả. Nhưng người không thể thiên vị như vậy được, đều là tiểu thư trong nhà, vì sao lại chia phân tứ lục ngũ? Ngũ tiểu thư có thể đến phủ tước bá để tuyển chọn thế tử phu nhân, vì sao tứ tiểu thư lại không được?”
Chu thị lạnh lùng đáp: “Muội biết cái gì? Oán hận cái gì? Nói hết ra, chúng ta giải quyết rõ ràng một lần, tránh gia trạch bất an, khiến người ta chê cười.”
“Cái gì nên biết thì thiếp đều biết cả, có lẽ còn nhiều hơn cả những gì người và lão gia cùng biết. Thái thái tưởng thiếp không biết vì sao sớm không đến muộn không đến, cứ phải trước khi tham gia hội thơ ở phủ tước bá thì tứ tiểu thư lại bị tiêu chảy?”
“Dùng sự ngốc nghếch và lương thiện của ngũ tiểu thư để làm nổi bật sự thân thiết và tài cán của tam tiểu thư, thái thái đúng là cao tay… Thương cho mẹ con Mai di nương vẫn coi người là người tốt, là chỗ dựa, nhưng không biết rằng người làm mẹ đều sẽ mưu tính cho con cái ruột của mình cả thôi…”
Tiền di nương hằn học nói liên tục không ngừng, Đàn Như Ý càng nghe càng thấy kinh ngạc, sắc mặt dần tái nhợt đi.
Trong viện bên trái, Đàn Du Du và Mai di nương ngồi sóng vai trước thư án, cùng cúi đầu viết.
Mai di nương chép kinh Phật, Đàn Du Du thì rèn chữ viết.
Cô đến nơi này được mấy năm rồi, ngày ngày chỉ ăn ăn uống uống thì cũng chán, luyện thư pháp có thể bình tâm tĩnh khí, cô viết rất tập trung, chữ cũng đã có phong thái.
Dựa theo những gì Mai di nương nói thì chữ của cô đã xuất sắc hơn nhiều người đọc sách rồi, còn đẹp hơn cả đích nữ như Đàn Như Ý.
Nhưng thứ nữ không cần phải tranh đua với đích nữ, cho dù thắng thì cũng chưa chắc đã là người thắng cuộc.
Mai di nương không khoe ra bên ngoài, Đàn Du Du càng không thể hiện ra, mọi người đều tưởng rằng cô chỉ là một đứa ngốc trừ ăn uống ngủ chơi ra thì chẳng hiểu một cái gì cả.
Sau khi viết xong một trang chữ lớn, cô khoe với Mai di nương: “Di nương xem này, có tiến bộ không ạ?”
Mai di nương đáp lại đúng như mong ước của cô: “Tốt lắm, tiến bộ hơn trước rồi.”
Đàn Du Du dụi vào lòng Mai di nương nịnh nọt: “Thế thì lúc nào con mới có thể làm chuyện đó…”
Mai di nương cười, trả lời: “Đừng vội, vẫn chưa đến lúc đâu.”
“Ấy, di nương đừng động đậy!” Đàn Du Du nheo mắt rồi lựa được sợi tóc trắng bên viền mai của Mai di nương một cách chuẩn xác, cô giật mạnh rồi cười: “Di nương lại trẻ thêm một tuổi rồi.”
“Ngốc ạ.” Mai di nương vỗ về lưng cô, dịu dàng nói: “Di nương rồi sẽ già thôi, lần sau không cần nhổ nữa.”
Đàn Du Du không nói gì, cô muốn Mai di nương yêu thương cô sẽ luôn trẻ mãi, luôn bầu bạn bên cạnh cô.
“Thỉnh an tam tiểu thư!” Liễu Chi nói to một tiếng lanh lảnh, nhắc hai người rằng có khách đến.
Đàn Du Du ngẩng đầu lên, trông thấy Đàn Như Ý đang đứng trước cửa ngẩn ngơ nhìn cô và Mai di nương, trông nàng rất lạ, cô bèn ra đón: “Sao tam tỷ tỷ lại đến rồi?”
Đàn Như Ý đảo con ngươi rồi nhìn chăm chăm vào cô, thật lâu sau mới nặn ra được một nụ cười nhăn nhó: “Không, không có chuyện gì, ta đi ngang qua cửa nên thuận tiện vào thăm muội thôi.”
Mai di nương nhiệt tình gọi Đàn Như Ý: “Tam tiểu thư mau vào ngồi đi, thiếp bảo mấy nha đầu đi hái ít hoa hòe rồi chưng lên cho hai người ăn nhé.”
“Thôi, không làm phiền di nương nữa, ta đi bây giờ đây.” Đàn Như Ý nói một câu khô khốc rồi xoay người đi thật nhanh.
“Lạ thế.” Đàn Du Du cau mày: “Hình như tam tỷ tỷ gặp phải chuyện gì rồi.”
“Có lẽ vậy. Mấy hôm tới con ngoan một chút nhé, đừng sang làm phiền tỷ tỷ.” Mai di nương sai bà bà trông cửa đóng cửa lại rồi dặn hạ nhân bên cạnh: “Không có việc gì thì đừng để mọi người vào linh tinh, bình thường các ngươi cũng đừng ra ngoài đi lại nhiều. Ai mà gây chuyện cho ta và ngũ tiểu thư, ta sẽ bán ngay.”
Trước nay Mai di nương luôn nhẹ nhàng ôn hòa, chưa từng nghiêm túc lạnh lùng như thế này bao giờ, mọi người sợ sệt, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Đàn Du Du nhìn từng hành động của Mai di nương, cô lờ mờ cảm thấy dường như có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra.
Chương trước | Mục lục | Chương sau |
Hiện Waka đã dịch bộ truyện, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập: |