Chương 15: Giang Chức đẹp nhất Trái Đất!

Cô lại mở thêm một hộp sữa, trước đây cô không uống sữa, nhưng lúc mua cho Giang Chức cô đã mua dư ra một thùng, sau đó thật kỳ lạ là cô phát hiện ra sữa tươi của nhãn hiệu đó uống rất ngon.

Hộp thứ ba rồi.

Trong một buổi trưa, Chu Từ Phưởng uống hết ba hộp sữa tươi nhập khẩu từ nước ngoài.

Giang Chức dời mắt đi nơi khác, trở người: “Gọi phó đạo diễn đến đây.”

A Vãn đi gọi Phó đạo diễn Triệu đến.

Phó đạo diễn bị nhắc tên nên cảm thấy hơi hoảng hốt: “Đạo diễn Giang gọi tôi đến có chuyện gì không?”

Anh thờ ơ lắc hộp sữa trong tay, không đầu không đuôi mà phun ra mấy chữ: “Diễn viên quần chúng.”

“Hả?” Phó đạo diễn Triệu không hiểu được ý của vị tổ tông này: “Diễn, diễn viên quần chúng sao cơ?” Diễn không được hay là…

“Một ngày bao nhiêu tiền?”

À…

Người như Đạo diễn Giang lại bắt đầu quan tâm đến vấn đề của dân chúng rồi, Phó đạo diễn Triệu thành thật trả lời: “Chắc từ 120 đến 200, nếu diễn viên quần chúng chuyên nghiệp thì có thể cao hơn chút.”

200.

Cô chỉ uống ba hộp sữa kia đã mất mấy trăm rồi, Giang Chức cảm giác cho dù cô có dán nhiều kính cường lực đến đâu, có giao nhiều đồ ăn đến đâu cũng không thể đủ cho cô uống sữa.

Chẳng lẽ cô gái này dùng toàn bộ tiền làm việc để mua sữa sao?

Anh chơi đùa hộp sữa trong tay, dùng giọng điệu thờ ơ mà đánh giá một câu: “Mấy người diễn viên quần chúng hôm nay diễn không tệ.”

Mấy người là có ý gì?

Phó đạo diễn Triệu gãi đầu: “Vậy… anh thấy… thấy thế nào?”

Đạo diễn Giang liếc mắt nhìn.

Phó đạo diễn Triệu lập tức nói: “Trả lương gấp đôi?”

Đạo diễn không nói gì, chỉ liếc nhìn Phó đạo diễn Triệu.

Mồ hôi anh ta chảy ròng ròng, vội vã nói lại: “Gấp tư?”

Soạt.

Đạo diễn mở hộp sữa rồi uống một hớp.

Phó đạo diễn Triệu xoa đầu, dè dặt mà nói lại: “Năm… năm lần?”

Anh không nói gì, chỉ đứng dậy mặc áo khoác vào, ho khan mấy tiếng, tâm trạng không tốt, mí mắt rũ xuống, vừa đi vừa cài lại áo, nhìn anh mong manh như cành liễu trước gió.

Làm gì vậy? Phó đạo diễn Triệu không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lúc đã đi được một đoạn, Đạo diễn Giang hỉ nộ vô thường kia mới ném lại một chữ: “Ừm.”

Phó đạo diễn Triệu lau mồ hôi, uầy, quả nhiên đây không phải việc cho con người làm mà.

A Vãn lén nhìn thời gian, giờ đã là một giờ rồi, đã đến lúc cậu chủ phải nghỉ ngơi, anh ta chỉ đành âm thầm đi theo phía sau.

“Gần đây con gà đó thế nào rồi?” Đột nhiên Giang Chức hỏi.

A Vãn trả lời: “Rất tốt, nặng thêm hai lạng.”

Sau đó không nói thêm gì nữa, cả đường đi chỉ nghe thấy tiếng ho đứt quãng, tiếng ho cứ bị đè nén làm cho người nghe cũng cảm thấy lồng ngực khó chịu.

Chu Từ Phưởng đang nghĩ hình như sức khỏe anh ta rất không tốt.

“Từ Phưởng.”

Phương Lý Tưởng đưa tay ra vẫy trước mặt cô: “Từ Phưởng.”

Chu Từ Phưởng vẫn nhìn về phía xa.

Phương Lý Tưởng nhảy đến trước mắt cô: “Hồn về! Hồn về!”

Cô quay đầu lại: “Hả?”

Ánh mắt cô vẫn còn sót lại chút tò mò, không hề giống vẻ lạnh lùng, không cảm xúc làm cho một số người sợ hãi như lúc bình thường.

Phương Lý Tưởng kéo một cô gái đến trước mặt cô: “Đây là trợ lý của tôi.”

Cô ấy ký hợp đồng với Bảo Quang nên cũng xem như là được xem trọng. Người đại diện của cô ấy là Lâm Thương – một người đại diện có uy tín của Bảo Quang. Nhưng trong tay Lâm Thương không chỉ có mỗi cô ấy mà còn có một người nghệ sĩ tuyến một, một người tuyến hai nên cũng không chú trọng vào cô ấy lắm, vậy nên đã cử một trợ lý đến cho cô ấy.

Nhìn qua thì đây là một cô gái còn rất trẻ tuổi, tóc ngắn, sạch sẽ.

“Xin chào, tôi là Giang Duy Nhĩ.”

Cô ta nở một nụ cười ngọt ngào, khi nhìn thấy thì ấn tượng đầu tiên chính là ngoan ngoãn.

Chu Từ Phưởng không quen nhìn thẳng vào mắt người khác nên cúi đầu theo bản năng, nói tên của mình: “Chu Từ Phưởng.”

Giang Duy Nhĩ nở nụ cười với cô, bên má trái có một lúm đồng tiền mờ nhạt, khi cười lộ răng mới có thể nhìn thấy được.

Chu Từ Phưởng nghĩ cô ấy cũng họ Giang, cũng rất xinh.

“Từ Phưởng, còn không? Cho tôi uống một ngụm cho đỡ sợ đi.” Phương Lý Tưởng áp tay lên tim, mắt liếc rất nhanh: “Lát nữa tôi phải diễn với thần tượng của mình rồi, trái tim bé nhỏ của tôi đang đập loạn đây.”

Giang Duy Nhĩ tròn mắt, khuôn mặt rạng rỡ: “Thần tượng của cô là Tiêu Lân Thư sao?”

“Đúng thế, đúng thế.” Phương Lý Tưởng không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để khoe thần tượng, cô ấy lập tức lấy điện thoại mở hình thần tượng ra, bắt đầu tâng bốc: “Rất đẹp trai, với nhan sắc này tôi có thể dập đầu cả một trăm năm!”

Nam chính của bộ phim này chính là Tiêu Lân Thư, nhưng Chu Từ Phưởng chỉ là diễn viên quần chúng xuất hiện rất ít nên chưa được gặp lần nào, vì vậy cô nhìn bức hình trong điện thoại Phương Lý Tưởng thêm mấy lần.

Sau đó cô nói: “Anh ta không đẹp bằng Giang Chức.” Rồi cô lại nhìn tấm ảnh thêm một lần nữa: “Mắt Giang Chức đẹp hơn anh ta.” Dừng lại ba giây rồi nói tiếp: “Miệng cũng đẹp hơn anh ta.” Chỗ nào cũng đẹp hơn anh ta.

Ánh mắt chết chóc đến từ Phương Lý Tưởng.

Ánh mắt chết chóc đến từ Giang Duy Nhĩ.

Chu Từ Phưởng không nói gì nữa, mở hộp sữa ra đưa cho Phương Lý Tưởng.

Một tiếng “ting” vang lên, điện thoại của Giang Duy Nhĩ có tin nhắn, cô ấy nhìn qua rồi đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh chút.”

Phòng vệ sinh ở ngay cạnh phòng nghỉ, chỉ cách một dãy hành lang. Giang Duy Nhĩ vừa đi đến cửa thì cổ tay đã bị người ta kéo lại, ép người vào trong góc tường.

“Duy Nhĩ.”

Giọng đàn ông trầm ấm, rất dễ nghe.

Tiêu Lân Thư có xuất thân là ca sĩ, đương nhiên giọng nói rất hay.

Giang Duy Nhĩ căng thẳng mà nhìn xung quanh, kéo người sang một bên, muốn rút tay về nhưng lại bị anh ta siết chặt: “Thả tay em ra trước, bị người khác nhìn thấy đấy.”

Tiêu Lân Thư không những không buông mà còn vòng tay qua hông cô ấy: “Bị nhìn thấy thì thả ra.”

Anh ta vẫn luôn lịch sự, lễ độ, hiếm có khi nào đùa giỡn như vậy. Nhưng không thể công khai được, Giang Chức lại là cháu của cô ấy, nếu thân phận của cô ấy bị phát hiện, dù Tiêu Lân Thư có cố gắng như thế nào thì chắc vẫn bị người ta nói thành đi cửa sau.

“Em ký với Bảo Quang rồi?”

“Ừ.”

Tiêu Lân Thư ôm lấy cô ấy, đặt nhẹ cằm lên vai cô ấy rồi khẽ cọ sát, hơi khó chịu: “Tại sao không đến chỗ anh?”

Anh ta là con lai, ngũ quan rất sắc nét, lại có sự xinh đẹp tinh xảo của người phương Đông, còn cả tính tình rất dịu dàng nên ra mắt được ba năm đã trở thành một nghệ sĩ tuyến một trong giới giải trí.

“Chỗ nào cũng như nhau thôi.” Giang Duy Nhĩ ngoan ngoãn để cho anh ta ôm, nở nụ cười: “Tránh nghi ngờ thì tốt hơn.”

Anh ta cúi đầu xuống bên tai cô ấy, trầm giọng nói: “Duy Nhĩ, đợi đến khi anh lấy được giải Ảnh đế thì công khai đi.”

Cô ấy cười, vừa ngoan ngoãn vừa dịu dàng: “Được.”

Lúc này, có người đang gọi Lân Thư.

Giang Duy Nhĩ buông tay rồi đẩy anh ta ra: “Anh đi đi.”

Anh ta hôn lên mặt cô ấy một cái.

Đợi khi người đã đi xa, Giang Duy Nhĩ mới đi ra, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.

Tiết Bảo Di quái gở mà chống cằm rồi “chậc, chậc” mấy tiếng, giọng điệu vô cùng khó chịu: “Quấn qua quấn quýt, cô của Giang Chức à, cô không thấy cay mắt hả?”

Giang Duy Nhĩ không thèm để ý đến anh ta mà đi thẳng.

“Duy… Duy Nhĩ.” Tiết Băng Tuyết vội vã gọi cô ấy lại, sắc mặt đỏ ửng.

Giang Duy Nhĩ quay đầu: “Hả?”

Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu trắng, đeo trang sức, còn để tóc mái, nhìn qua như cô bé ngoan ngoãn nhà hàng xóm.

Trước giờ cô ấy chưa từng mặc váy dài, cũng chưa từng trang điểm, Tiết Băng Tuyết nhíu mày, khẽ nói: “Nếu như có người nào trong giới bắt nạt, cô, cô cứ nói với tôi.”

Nói một câu thôi mà vẫn lắp bắp.

Chán thật, đã lớn lên cùng nhau rồi mà tên này vẫn cứ căng thẳng.

Tiết Bảo Di không nhìn nổi nữa, cười giễu cợt: “Cô ta là cô Năm nhà họ Giang, cô Năm của Giang Chức, ai mà dám bắt nạt.” Anh ta quét mắt nhìn Giang Duy Nhĩ từ trên xuống dưới, chiếc váy trắng đó thật sự rất chói mắt, anh ta nhịn không nổi nên cáu kỉnh mà châm chọc cô ấy: “Giang Duy Nhĩ, cô không thấy uất ức à? Vì một tên đàn ông mà nhổ hết gai, từ hoa Bá Vương* thành tiểu bạch hoa**?” 

(*) Hoa Bá Vương: ý chỉ người phụ nữ mạnh mẽ. 

(**) Tiểu bạch hoa là chỉ người phụ nữ yếu đuối.

Còn mặc váy nữa, trước đây, cô ấy một mình đối đầu với cả một gã đàn ông cao to nặng một trăm ký, giờ chỉ vì tên họ Tiêu kia thích phụ nữ yếu đuối mà nhổ sạch gai góc, mặc vào một chiếc váy thùy mị, chạy vào giới giải trí để làm một trợ lý bé nhỏ.

Tiết Bảo Di càng nghĩ càng tức: “Khốn kiếp, tính cách thô bạo trước đây của cô đâu rồi?”

Giang Duy Nhĩ liếm môi, không nhịn được nữa mà bước lên đạp một cái: “Cút đi chỗ khác, còn xỏ mũi vào chuyện của bà đây thì bà đánh chết mày!”

Đạp người xong, cô ấy vuốt lại mái tóc ngắn rồi quay đầu bước đi.

Tiết Bảo Di ôm chân, đau đến mức nhe răng.

Khốn kiếp!

Anh ta giận, giận đến nổi trận lôi đình: “Chỉ biết ngang ngược trước mặt bọn tôi, trước mặt Tiêu Lân Thư lại rụt móng như là mèo con ấy! Đồ không có tiền đồ!”

Tiết Băng Tuyết dùng biểu cảm vô cùng đau buồn mà nói: “Cháu đừng nói Duy Nhĩ như vậy.”

Tiết Bảo Di tức điên: “Chú còn bảo vệ cô ta nữa!” Thật là muốn đập cái đầu ngu ngốc của chú Ba: “Sao nhà họ Tiết lại có một người như chú chứ! Thương nhớ người ta mấy chục năm rồi, lại để cho người khác cướp mất! Chú có thấy mất mặt không hả?”

Tiết Băng Tuyết càng đau lòng hơn, lắc đầu rồi tự chán ghét bản thân: “Duy Nhĩ không thích chú.” Anh ta biết làm sao nữa?

Nhìn cái tiền đồ tí tẹo này đi!

Tiết Bảo Di ước gì có thể đạp anh ta một cái: “Chú không biết cướp à?”

Tiết Băng Tuyết vừa nghe thấy mặt liền đỏ ửng, anh ta kéo Tiết Bảo Di qua một bên như sợ Giang Duy Nhĩ còn chưa đi xa nên sẽ nghe thấy, tức giận mà trừng mắt với anh ta: “Cháu… cháu là đồ lưu manh!”

Tiết Bảo Di: “…”

Loại ngu ngốc như thế này bị cướp người thương cũng đáng đời!

Tiết Băng Tuyết là đứa con trai mà ông Tiết có được khi về già, Giang Duy Nhĩ cũng là đứa con gái mà nhà họ Giang có được khi về già. Hai người sinh cách nhau một ngày, tính cách thì một mạnh mẽ, một yếu đuối, một người vai chú, một người vai cô. Theo lý mà nói thì đây là duyên trời định, nhưng Tiết Băng Tuyết đi theo người ta từ mười bốn tuổi đến hai mươi tám tuổi, thích thầm con nhà người ta mười bốn năm nhưng vẫn không dám nắm tay người ta.

Tức chết mất!

Tiết Bảo Di vô phép tắc mà đá chú mình một cái rồi chạy.

Bên ngoài phòng nghỉ của đạo diễn.

A Vãn đứng sát trước cửa, khẽ gọi: “Cậu Giang.”

Người bên trong đang nhắm mắt ngủ, giọng nói khàn khàn bệnh tật: “Ngủ rồi, đừng ồn.”

Nếu là người khác, chắc chắn A Vãn sẽ không đến quấy rầy vị tổ tông hay tức giận khi tỉnh dậy này nhưng người đến lại là…

“Cô Chu dán kính cường lực đến rồi.”

[Chuyện bên lề]

Giang Chức: A Phưởng, em không muốn ngủ với anh sao?

Chu Từ Phưởng: Sức khỏe của anh…

Giang Chức: Anh nằm ở bên dưới là được rồi!

 

Chương trước Mục lục Chương sau
 

Hiện Waka đã dịch bộ truyện, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập:

Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều [Trọn Bộ]

 

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *