Chương 14: Từ Phưởng muốn WeChat của cậu ấm Chức (2)

Giang Chức đi vào trong sân.

“Thím Hai.” Anh vừa gọi một tiếng vừa ho khan, thái độ rất lãnh đạm.

Lạc Thường Phương nở nụ cười chào đón: “Cháu về đúng lúc lắm, bà nội cháu lại cãi nhau với Duy Nhĩ rồi, cháu mau đi khuyên đi.”

Duy Nhĩ trong lời của Lạc Thường Phương chính là con gái út của bà cụ Giang, bà ấy có cô con gái này khi đã đứng tuổi nên tuổi tác của cô ấy không lớn lắm, chỉ lớn hơn Giang Chức bốn tuổi. Bà cụ sinh được năm người con, con trai thứ ba và con gái thứ tư đã qua đời, bà rất yêu thương cô con gái thứ năm này nhưng trước giờ hai mẹ con đều bất hòa với nhau.

Đứng từ xa đã nghe được tiếng cãi vã của hai người.

“Cái giới đó hỗn loạn như vậy, con đi vào đó làm cái gì?”

“Sao lại hỗn loạn? Không phải Chức Nhi cũng là người trong giới đó sao? Sao nó thì được mà con lại không được?”

Bà cụ nổi điên lên mà quát: “Con là con gái, sao lại so sánh với thằng nhỏ được?”

“Mẹ không cần quan tâm đến chuyện của con!”

Cô gái đó có mái tóc ngắn, khuôn mặt trái xoan, có một số điểm giống với bà cụ nhưng dáng người lại không cao, nhìn qua thì có vẻ lanh lợi như cô bé nhà hàng xóm, chỉ là tính tình không hề ngoan ngoãn.

Đây chính là đứa con thứ năm của nhà họ Giang, Giang Duy Nhĩ, cả cái nhà họ Giang này trừ Giang Chức ra thì chỉ có cô ấy là dám cãi nhau với bà cụ.

Bà cụ tức giận đến nỗi ném cả cốc.

Giang Chức đẩy cửa đi vào trong: “Sao bà lại tức giận rồi?”

Bà cụ nhìn thấy cháu trai yêu quý đến, vẻ tức giận trên mặt lập tức vơi đi: “Chức Nhi à, cháu đừng quan tâm, càng ngày cô Năm của cháu càng không có phép tắc, còn không dạy dỗ nó thì không biết sẽ gây ra họa gì nữa!”

Giang Duy Nhĩ cười khẩy, đứng bật dậy khỏi ghế: “Con đi đây.”

Cô ta cầm lấy túi rồi rời đi.

Bà cụ tức giận, ném cả cây ba toong trong tay ra ngoài: “Giờ mẹ nói con không nghe nữa hả? Đứng lại cho mẹ!”

Giang Duy Nhĩ không thèm quan tâm mà giận đùng đùng đi ra ngoài.

“Con…”

Bà cụ vừa muốn phát điên, Giang Chức lập tức ho khan.

“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ…”

Anh ho đến mức hết hơi, mặt đỏ ửng lên.

Bà cụ đau lòng nên lập tức dừng lại, đi đến bên cạnh cháu trai: “Sao vậy? Có phải là thấy khó chịu không? Nhanh gọi người đến đây! A Quế, nhanh đi gọi Bác sĩ Tần.”

“Con đi đây!”

Con chó Poodle ở trong sân không biết nhận người lắm, hơn nữa nó cũng ít gặp Giang Duy Nhĩ nên cứ liên tục sủa.

“Vào Đông rồi, không biết sức khỏe của Chức Nhi có chống đỡ được không?” Lạc Thường Phương nói rồi dặn dò người giúp việc bên cạnh đi vào bếp bưng canh lên.

Giang Duy Nhĩ dừng bước, nói với bà ấy một câu: “Chị cứ yên tâm, cậu ấm Chức khốn nạn đó sẽ thành mối họa cả nghìn năm.”

Lạc Thường Phương nở nụ cười nhưng không nói gì.

Giang Chức ở nhà hai ngày, uống mấy thang thuốc cũng không có tác dụng gì nhiều. Bà cụ lại sai A Quế chuẩn bị thuốc cho Giang Chức, cách mấy ngày sẽ đưa qua một lần.

Hôm thứ năm có tiệc đêm.

Bảy giờ tối A Vãn đi đón cậu chủ, tầm tám giờ hơn lúc đang chờ đèn xanh, anh ta nhìn thấy người quen: “Cậu chủ, cô gái dán kính cường lực kìa.”

Giang Chức vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, khi nghe thấy vậy anh mở mắt rồi lạnh nhạt hỏi: “Cô ta không có tên à?” Lúc nào cũng gọi là dán kính cường lực, dán kính cường lực!

A Vãn cố gắng nhớ lại: “Chu, Chu,…” Anh ta thật sự là không thể nhớ ra được: “Cô Chu đang dán kính cường lực dưới cầu.”

Cửa sổ xe đang đóng chặt, Giang Chức nhìn qua lớp kính, nhìn về phía dưới cầu.

Ở ngoài kia có rất nhiều quầy hàng, cũng kỳ lạ, lúc nào anh nhìn thấy cô đều thấy cô mặc một bộ đồ đen, đội mũ rất nghiêm chỉnh.

Rõ ràng không thích tiếp xúc với người khác nhưng lại làm việc ở khắp nơi.

Người lập dị!

“Cô ấy có vẻ không lớn hơn em gái tôi bao nhiêu, nhưng em gái tôi còn đang học đại học.” A Vãn xúc động mà nói: “Cô ấy phải dán kính cường lực, phải chạy việc cho đoàn phim, còn phải giao đồ ăn, không biết có còn làm thêm việc gì nữa không.”

Cô gái này thật là đáng thương, chắc chắn nhà rất nghèo, không chừng còn phải nuôi cả một đám em nữa…

Anh ta đang suy nghĩ thì bị Giang Chức đá ghế lái: “Nhìn đường.”

Đèn xanh rồi.

“Ồ.” A Vãn vội vàng khởi động xe.

Vừa đi qua ngã tư đường, đột nhiên Giang Chức lười biếng mà nói: “Dừng xe bên đường đi.”

Hôm nay cậu chủ vẫn dở dở ương ương như cũ, A Vãn chỉ đành dừng xe lại bên đường.

Cậu chủ thờ ơ mà chơi đùa với lọ kẹo bằng thủy tinh của mình: “Điện thoại của cậu có dán kính cường lực không?”

Hôm nay A Vãn mới thêm kẹo vào trong lọ kẹo bằng thủy tinh kia, loại kẹo đó là của nhãn hiệu mà cậu chủ thích ăn, nhãn hiệu đó vốn đã ngừng sản xuất rồi nhưng anh ta đã dùng rất nhiều sức lực để mua lại được nhà máy sắp phá sản kia, sau đó  thuê người để cung cấp kẹo cho cậu chủ.

Quả nhiên là con nhà có tiền!

A Vãn trả lời: “Chưa dán.”

Giang Chức mở lọ kẹo, bỏ một cục vào miệng rồi liếm môi: “Xuống dán kính cường lực đi.”

“Hả?” A Vãn không phản ứng kịp.

“Xuống dán kính cường lực đi.”

Anh ta ngẩn ra một lúc: “Vâng.”

Anh ta cởi dây an toàn ra, vừa muốn mở cửa xuống xe thì phía sau truyền đến một câu: “Mua thêm mấy cái ốp điện thoại nữa.” Anh kho khan một trận rồi dùng giọng điệu ghét bỏ mà nói: “Điện thoại của cậu quá xấu rồi.”

A Vãn: “Ồ.”

A Vãn bước xuống đi dán kính cường lực đồng thời mua một cái ốp điện thoại vô cùng chói mắt.

Tám giờ tối, mặt trăng tròn vành vạnh.

Chu Từ Phưởng vừa nhận được thông tin tuyển diễn viên quần chúng, cô lập tức đăng ký. Cô ngồi trước bàn máy tính ăn đồ vừa đặt về, bên cạnh bàn còn có một hộp sữa.

Máy tính kêu lên một tiếng rồi tự động mở.

SpongeBob chiếm hết màn hình, tin nhắn của Sương Giáng hiện lên: “Có học sinh trung học trả 50 ngàn muốn nhờ làm bài tập, nhận không?”

Giờ còn có người thuê người làm bài tập nữa à?

Chu Từ Phưởng lắc đầu, không nhận.

Sương Giáng gửi tin nhắn đến, hỏi: “Do tiền thuê ít quá sao?”

Cô dừng đũa, im lặng một hồi lâu rồi cụp mắt xuống nói: “Tôi không biết tôi học đến lớp mấy rồi nữa.”

Sương Giáng gửi một dấu chấm hỏi.

Soạt.

Chu Từ Phưởng mở hộp sữa ra uống một ngụm, sắc mặt đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt như bình thường: “Tôi bị bắt đến một phòng thí nghiệm, họ tiêm cho tôi rất nhiều thuốc. Tôi không thể nhớ được chuyện trước đó nữa.”

Sau khi bị tiêm rất nhiều thuốc, cô không còn bình thường nữa. Trên cổ cô có một tấm bảng ghi tên mình, trừ điều đó ra thì cô không biết thêm gì, cũng không biết mình bao nhiêu tuổi.

Cô mím môi, uống thêm một ngụm sữa.

Sương Giáng không hỏi chuyện riêng của cô: “Tôi có thể làm bài tập, tôi nhận được không? Vẫn cô bảy tôi ba.”

“Không cần để phần tôi.”

Soạt.

Cô lại mở thêm một hộp sữa, trước đây cô không uống sữa, nhưng lúc mua cho Giang Chức cô đã mua dư ra một thùng, sau đó thật kỳ lạ là cô phát hiện ra sữa tươi của nhãn hiệu đó uống rất ngon.

[Chuyện bên lề]

Sơ đồ quan hệ nhân vật nhà họ Giang:

Bà cụ: Hứa Cửu Như

Con trai Cả: Giang Duy Lễ – Con trai: Giang Hiếu Lâm;

Con trai thứ hai: Giang Duy Khai, vợ Lạc Thường Phương, con trai Giang Phù Ly;

Con trai thứ ba: Đã chết, để lại một người con trai là Giang Chức;

Con gái thứ tư: Đã chết, để lại một con gái là Giang Phù Tịch;

Con gái thứ năm: Giang Duy Nhĩ.

 

Chương trước Mục lục Chương sau
 

Hiện Waka đã dịch bộ truyện, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập:

Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều [Trọn Bộ]

 

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *