Chương 8: Lương thiện
Thông phán phủ Thái Nguyên nghe Ngụy đại nhân nói vậy liền ngẩn ra, cau mày suy nghĩ một lúc thì có vẻ đã hiểu ý.
“Đại nhân.” Thông phán phủ Thái Nguyên nói: “Hạ quan nghĩ đó chỉ là trùng hợp thôi.”
Ngụy Nguyên Kham không nói gì.
Thông phán phủ Thái Nguyên căng thẳng nuốt nước bọt, cả gan nói tiếp: “Đừng nói từ nhỏ Cố đại tiểu thư đã đần độn, cho dù là một cô gái bình thường đi chăng nữa thì muốn giết người cũng không phải chuyện dễ dàng gì cả.”
“Ti chức đã điều tra cẩn thận rồi, nếu như Cố đại tiểu thư cố tình hại người thì trước đó phải biết được mục đích của hung đồ, một thân một mình dẫn hung đồ lên núi, cuối cùng dựa vào sức mình đẩy tên hung đồ kia xuống núi, toàn bộ quá trình sự việc phải chính xác từng li, không thể sai sót ở đâu. Cho dù là ti chức thì cũng không thể làm được chuyện này.” So với lập luận này thì y cảm thấy hung đồ sẩy tay, trùng hợp thế nào mà Cố đại tiểu thư mới thoát nạn, cách giải thích này hợp lý hơn nhiều.
Sau khi nói xong, Thông phán phủ Thái Nguyên – Phùng An Bình dè dặt ngẩng đầu lên, phát hiện mặt mũi Ngụy đại nhân vẫn đang sa sầm, trong lòng y cảm thấy lạnh toát. Chẳng lẽ những điều y nói không đúng ý của Ngụy đại nhân, Ngụy đại nhân muốn trừng phạt y hay sao?
Y cảm thấy hối hận, sớm biết vậy thì dù có mất mũ quan cũng không được làm việc cho Ngụy đại nhân. Nhỡ không hoàn thành tốt mọi việc thì kết cục thê thảm hơn nhiều.
Chỉ trách vì muốn bảo vệ bản thân nên khi người của Thái tử tới lôi kéo, y đã tặng quà cho Thái tử gia để giữ bình an. Kết quả không hiểu sao lại bị Ngụy đại nhân phát hiện ra. Mấy ngày trước Ngụy đại nhân tới phủ Thái Nguyên là đến thẳng nhà y nói chuyện này. Cho dù y cảm thấy trong tay Ngụy đại nhân chưa hẳn đã có chứng cứ xác thực, nhưng y không dám mạo hiểm.
Mệnh lệnh của triều đình rất rõ ràng, bất kỳ ai dám kết bè kết cánh sẽ bị xử lý nghiêm khắc, sự việc của Nhị hoàng tử và Trưởng công chúa năm đó đã dính líu tới rất nhiều quan viên. Ngay cả nhà ngoại của Ngụy hoàng hậu cũng bị liên lụy, phải chịu cảnh lao ngục. Chính Ngụy đại nhân đã trải qua những chuyện này đương nhiên sẽ hiểu rất rõ đường ngang ngõ ngách trong đó, muốn tìm cớ để tống một tên Thông phán vào đại lao thì còn đơn giản hơn cả việc cho chân lên ngoáy mũi.
Đúng là một lần sẩy chân hối hận nghìn đời mà.
Phùng An Bình nghĩ vậy liền quỳ rạp xuống đất, tranh thủ cơ hội biện minh cho mình: “Đại nhân minh giám, ti chức không có lòng kéo bè kéo phái, tặng quà chỉ là để bảo vệ chức quan mà thôi.” Sao y dám trêu chọc Thái tử gia được, hiện giờ có thể nói toàn bộ Sơn Tây đều nằm trong tay của Thái tử, nếu không quỳ gối trước Thái tử thì sao y có thể đứng vững ở Sơn Tây?
Ngụy Nguyên Kham cắt ngang lời Thông phán: “Nói tiếp về vụ án này đi!” Xem ra ngoài hắn thì không có bất kỳ ai nghi ngờ Cố đại tiểu thư, trong tay hắn cũng không có chứng cứ xác thực, hắn hỏi Phùng An Bình cũng chỉ là để thăm dò thái độ của đối phương mà thôi.
Chuyện này chỉ có hai kết quả: Hoặc là hắn quá đa nghi, hoặc là thủ đoạn của Cố đại tiểu thư quá cao siêu, bất kể chân tướng là gì thì với hắn cũng không hề khác biệt, hắn đều phải chú ý tới Cố đại tiểu thư nhiều hơn.
Phùng An Bình chu đáo bước tới rót trà cho Ngụy đại nhân: “Tên hung đồ kia không chịu nhận tội, nhưng hạ quan tìm được mấy viên trân châu ở trên người hắn, Cố đại tiểu thư từng nhặt được một viên trân châu ở trong chùa Kim Tháp.”
Những viên trân châu kia khiến rất nhiều người trong phủ nha phải thay đổi sắc mặt.
Phùng An Bình nói: “Bảy năm trước Sơn Tây từng xuất hiện ‘Đạo tặc trân châu’ tung hoành một phương, sau khi ‘Đạo tặc trân châu’ ăn trộm tài sản xong sẽ để một viên trân châu lại để chứng tỏ thân phận.”
“Ban đầu ‘Đạo tặc trân châu’ chỉ ra tay với sĩ phu, quan viên, sau đó còn dám đi cướp kho bạc. Để thuận lợi chạy trốn, hắn đốt hai kho lương thực tích trữ để cứu trợ thiên tai, dẫn dụ nha sai tới đó dập lửa. Đến khi người phủ nha phát hiện ra mình đã trúng kế thì ‘Đạo tặc trân châu’ đã bỏ trốn không thấy đâu.”
“Cho dù sau đó triều đình truy bắt ‘Đạo tặc trân châu’ ở khắp nơi thế nhưng dường như kẻ này đã bốc hơi, không hề có tin tức gì khác. Hiện giờ ‘Đạo tặc trân châu’ lại xuất hiện ở phủ Thái Nguyên, người trong nha môn đều đang suy đoán liệu có phải ‘Đạo tặc trân châu’ năm đó đã quay về không.”
“Chẳng phải năm đó Đạo tặc trân châu đã bốc hơi khỏi thế giới này rồi sao?” Ngụy Nguyên Kham lạnh nhạt nói.
Mặt Phùng An Bình đỏ bừng, cho dù bảy năm trước y vẫn chưa làm quan nhưng sau khi tới phủ Thái Nguyên, y đã cẩn thận thu xếp lại những vụ án lớn trong nhiều năm qua. Trong tài liệu về vụ án của Đạo tặc trân châu có ghi chép rằng, tên trộm này đã gây án nhiều lần nhưng lần nào cũng có thể yên bình rút lui, không hề đụng mặt quan phủ, cũng không có mấy người được tận mắt chứng kiến vụ án xảy ra, đương nhiên không biết Đạo tặc trân châu trông như thế nào. Vậy nên cho dù Đạo tặc trân châu đứng ở trước mặt bọn họ thì bọn họ cũng không thể nhận ra được.
Nói hắn bốc hơi khỏi thế giới này chỉ là để bảo vệ mặt mũi của nha môn mà thôi.
Quả nhiên Ngụy đại nhân không hề giữ mặt mũi cho họ.
Ngụy Nguyên Kham nói: “Trước đây không thể điều tra ra được manh mối gì về Đạo tặc trân châu, giờ lại bị tóm dễ dàng vậy sao?”
Phùng An Bình lập tức giải thích: “Đương nhiên là… không đơn giản như vậy rồi, nhưng rất có thể tên hung đồ mới bị bắt chính là đồng bọn của Đạo tặc trân châu.”
“Sau vụ án kho bạc, Đạo tặc trân châu chưa từng xuất hiện thêm lần nào nữa, cho tới tận bây giờ mới phát hiện trân châu ở chùa Kim Tháp. Nếu như Đạo tặc trân châu quay về thật, vậy thì những vụ cướp mới xảy ra ở Sơn Tây trong khoảng thời gian này rất có thể đều do Đạo tặc trân châu gây ra.”
“Vụ án kho bạc bảy năm trước vẫn chưa có kết quả, có lẽ lần này có thể điều tra rõ cả hai vụ án luôn.”
Phùng An Bình vừa nói vừa cảm thấy một dòng máu nóng dâng trào trong lồng ngực. Nếu như có thể bắt được tên trộm đó thì cái chức Thông phán này của y cũng không chỉ có tiếng hão. Đặc biệt là vụ án kho bạc năm đó, kho lương cứu tế thiên tai bị đốt khiến vô số dân chúng mất mạng, đây là mong muốn đầu tiên của y khi nhậm chức Thông phán phủ Thái Nguyên.
“Cùng một người gây án chưa chắc sẽ dùng cách thức giống nhau, tương tự như vậy, trong vụ án này xuất hiện trân châu cũng có thể là có người cố tình mượn cái tên Đạo tặc trân châu để đánh lừa mọi người, không thể kết luận lung tung được. Phủ nha Thái Nguyên tra án như vậy thì chi bằng tháo mũ quan, xin triều đình trị tội luôn đi.”
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, nó như một chậu nước đá xối thẳng từ trên đầu xuống dưới chân Phùng An Bình.
Phùng An Bình rùng mình.
Ngụy Nguyên Kham lạnh nhạt nói: “Nhưng vụ cướp gần đây khá tương đồng với bảy năm trước.”
Phùng An Bình lập tức xốc lại tinh thần, nhìn về phía Ngụy Nguyên Kham, tỏ vẻ đang lắng nghe hắn dạy bảo.
Ngụy Nguyên Kham nói: “Bất kể là Đạo tặc trân châu hay là tên cướp mới xuất hiện, lần nào ra tay cũng dễ dàng thành công, đợi khi nha môn chạy tới thì đã không điều tra được bất kỳ manh mối gì. Lần này bắt được hung đồ ở chùa Kim Tháp thì cũng coi như nha môn đã lập công lớn.”
Phùng An Bình chỉ tiếc mình không thể bị sặc nước bọt mà chết, nào có phải bọn họ lập công lớn, rõ ràng là Cố đại tiểu thư may mắn, thoát được đại nạn.
Trước đó Ngụy đại nhân đã đoán được sẽ có chuyện xảy ra trong Pháp hội, nha môn chỉ tới đó ăn sẵn, bắt lấy tên hung đồ kia mà thôi.
Vẻ mặt Phùng An Bình buồn như đưa đám, không biết nên nói gì cho phải. Sau khi im lặng một lúc lâu, y cẩn thận nghiền ngẫm lại lời Ngụy đại nhân nói, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Phùng An Bình, hình như Ngụy đại nhân đang nhắc nhở y.
Phùng An Bình vội vàng nói: “Chẳng lẽ có người trong nha môn thông đồng với kẻ cướp? Lần nào cũng ngầm báo tin cho tên cướp, thế nên khi nha môn phái người điều tra thì hắn đều có thể thuận lợi trốn thoát?”
Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham vô cùng bình tĩnh, khiến cho bất kỳ ai nhìn vào cũng trốn tránh trong vô thức. Phùng An Bình cúi gục đầu xuống: “Ti chức lập tức quay về nha môn cẩn thận điều tra, nếu như có người cố tình tiếp cận tên hung đồ đó, ti chức sẽ bắt ngay tức khắc.”
Phùng An Bình khom người lui ra ngoài, lúc đi qua sân cố tình cẩn thận liếc mắt quan sát, có một con gà trống to lớn đang tìm ăn trên mặt đất.
Quái lạ, không phải là gà mái sao? Sao biến thành gà trống rồi? Phùng An Bình liếc mắt nhìn người đứng trong sân, đó là cận vệ của Ngụy đại nhân, Sơ Cửu.
Sơ Cửu nghiêm mặt, đứng yên ở đó như một pho tượng.
Phùng An Bình đưa tay sờ bọc giấy nhỏ trong lồng ngực, đây là là bọc thịt bò kho tương mà y mua ở trên đường, định dùng thứ này để hối lộ Sơ Cửu, nhưng khi nhìn thấy Sơ Cửu nghiêm túc chẳng khác nào chủ nhân của hắn ta thì dũng khí tích góp nãy giờ tan biến sạch. Nhỡ đâu không tặng được thịt bò mà Sơ Cửu còn nhảy lên bổ cho y một đao, vậy thì phải làm thế nào?
Phùng An Bình đẩy túi thịt bò kho tương ở trong ngực xuống sâu hơn một ít.
“Ngươi rất thân với Hoài Viễn hầu phải không?” Một giọng nói lạnh nhạt vang lên từ phía cửa.
Phùng An Bình hối hận vì mình không nhanh chân rời khỏi đây, y quay đầu lại, nhắm mắt nói: “Tổ phụ của hạ quan từng là Thiên hộ dưới quyền lão Hầu gia, nhưng cũng không phải là một Thiên hộ được ủy thác trọng trách, ông được làm quan đều là nhờ vào quan hệ. Tổ phụ hạ quan không có bản lĩnh gì cả, sau này vì hối lộ phó tướng nên bị lão Hầu gia trách phạt, hiện giờ có thể nói rằng quan hệ giữa hạ quan và Hoài Viễn hầu phủ có quăng tám sào cũng không tới.”
Ngụy Nguyên Kham đáp: “Nói như vậy thì Cố đại tiểu thư là biểu muội của ngươi.”
Phùng An Bình khóc không ra nước mắt, y có nói gì đâu chứ, rõ ràng trước đó Ngụy đại nhân đã biết tất cả mọi chuyện rồi, y chỉ còn cách nhắm mắt lại, đáp: “Vâng, nhưng khi nãy ti chức không hề nói giúp Cố đại tiểu thư. Từ nhỏ Cố đại tiểu như đã mắc bệnh, Hoài Viễn hầu phủ từng tìm rất nhiều thầy thuốc chạy chữa, cho dù đại tiểu thư mắc bệnh nhưng rất lương thiện, thường ngày không dám giẫm đạp lên một con kiến, tuyệt đối sẽ không hại ai.”
Đến giờ Phùng An Bình đã hiểu được lý do Ngụy đại nhân nổi tiếng như vậy rồi. Dù tuổi tác không lớn nhưng làm việc chắc chắn, thủ đoạn độc đoán, không bao giờ để lộ cảm xúc ra bên ngoài.
“Không được tiết lộ chuyện của ta cho nhà họ Cố biết.”
Ngụy đại nhân bình thản dặn dò, gương mặt nghiêm nghị có sức uy hiếp hơn xa tất cả mọi thứ khác.
Phùng An Bình khom người đáp: “Ti chức tuyệt đối sẽ không nhắc tới cho bất kỳ người nào khác.”
Sau khi rời khỏi đây, Phùng An Bình phát hiện ra quần áo trên người mình đã ướt sũng. Y muốn cắt đứt mọi quan hệ với Ngụy đại nhân, nếu không y sợ mình sẽ không thể sống tới ngày lấy vợ sinh con mất.
Khi Phùng An Bình đang nghĩ ngợi thì y lại hoảng sợ thêm một lần nữa, một bàn tay từ phía bên trong duỗi ra, vỗ vai y.
Phùng An Bình quay đầu lại thì thấy Sơ Cửu.
“Sơ Cửu, có phải đại nhân…”
“Đưa thịt đây.”
Gương mặt Phùng An Bình cứng đờ, sao Sơ Cửu biết y có thịt bò nhỉ, không đến mức không đút lót được nhưng lại bị tóm tại trận chứ?
“Sơ Cửu, cậu định…”
Sơ Cửu đáp: “Cho gà ăn.”
Cánh cửa đóng sầm lại, Phùng An Bình chớp chớp mắt, gà nhà Ngụy đại nhân quả nhiên cũng không hề giống bình thường.
Ở trong phòng.
Ngụy Nguyên Kham từ tốn uống trà, Sơ Cửu đi vào bẩm báo: “Công tử, sau khi Cố đại tiểu thư đẩy hung đồ xuống núi, ngài bảo thuộc hạ đi thăm dò tình hình, thuộc hạ thấy tôi tớ của nhà họ Cố đi tìm kiếm Cố đại tiểu thư.”
“Tôi tớ nhà họ Cố trùng hợp đi tới gần nơi tên hung đồ kia ngã xuống, nếu như không phải nghe được tiếng hét của Cố đại tiểu thư thì không lâu nữa họ sẽ phát hiện ra tên hung đồ bị thương nặng kia.”
Ngụy Nguyên Kham gật đầu, nếu như Cố đại tiểu thư cố tình tính kế tên hung đồ kia, tất nhiên sẽ cho người chờ ở dưới chân núi để xác nhận tên hung đồ kia còn sống hay đã chết.
Khi phu nhân của Hoài Viễn hầu quay về từ Pháp hội, phát hiện Cố đại tiểu thư không thấy đâu nữa, bắt đầu cho tôi tớ đi tìm kiếm tung tích của Cố đại tiểu thư thì sẽ trùng hợp phát hiện ra tên hung đồ ngã xuống dốc núi, có thể nói là không chút sơ hở gì.
Lương thiện thật sao?
Ngụy Nguyên Kham đặt cái chén xuống, chưa chắc đâu!
…
Cố Minh Châu tắm rửa, thay quần áo xong lại trở về với vẻ sạch sẽ hằng ngày.
Lâm phu nhân đau lòng bôi thuốc lên đùi cho con gái: “Có đau hay không?”
Cố Minh Châu lắc đầu, hôm nay chỉ trầy chút da, không phải chuyện gì to tát cả. Trải qua chuyện ngày hôm nay, cô quyết định phải cố gắng để thân phận Cố Minh Châu rời xa nguy hiểm thì hơn. Có lẽ như vậy sẽ khiến cô phiền phức hơn đôi chút khi làm những việc khác, nhưng như vậy sẽ giảm bớt nguy hiểm, cô phải tạo thêm vài lớp bảo vệ cho mình.
Cố Minh Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô dặn Bảo Đồng đi đưa manh mối, đến giờ này thì chắc Nhiếp Thầm đã lấy được rồi nhỉ?
…
Nhiếp Thầm rảo bước tiến vào một điền trang.
Tôi tớ dẫn y vào trong thư phòng, sau đó đưa cho y một ống trúc nhỏ xinh.
Chờ khi tôi tớ đi rồi, Nhiếp Thầm mở ống trúc, lấy tờ giấy ở bên trong ra cẩn thận xem xét, đập vào mắt y là một tấm bản đồ đơn giản.
Nhiếp Thầm cẩn thận ghi nhớ thông tin trên tấm bản đồ lại, sau đó đưa tờ giấy vào ngọn đèn, đốt cháy sạch.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Nhiếp Thầm mới đi ra khỏi phòng.
“Lão gia vẫn chưa về sao?” Nhiếp Thầm hỏi.
“Vẫn chưa ạ.”
Nhiếp Thầm gật đầu, hơn một năm trước vì tra án nên y bị người khác hãm hại, bị tống vào đại lao, may mắn được người ta đưa tay cứu giúp. Sau này y và người đó cùng nhau tra án, thuận lợi phá mấy vụ án quan trọng. Trong lòng y vô cùng khâm phục người đó nhưng chưa bao giờ được gặp mặt.
Hiện giờ y đang tìm kiếm manh mối liên quan tới vụ án sơn tặc, nếu như phát hiện ra điều gì thì sẽ thông báo cho đối phương. Nhưng xấu hổ là đến tận giờ y vẫn chưa tra được nhiều tin tức.
Lần nào y cũng thua người ta một bậc, điều này khiến y cảm thấy khá chán nản, nhưng vẫn chưa có kết quả cuối cùng, tất cả vẫn còn biến số.
Nhiếp Thầm cưỡi ngựa nhanh chóng quay vào trong thành, chuẩn bị tiến về phủ nha nhưng có một người xuất hiện cản đường y.
Chương trước | Danh sách chương | Chương sau |