Chương 5: Gặp gỡ
Sau khi Nặc Ngôn nghỉ ngơi hai ngày, Hoàn Vũ tổ chức cuộc họp báo long trọng, rầm rộ nhất từ trước nay.
Nặc Ngôn ngồi trên sân khấu, nhìn ánh đèn flash phía dưới, nở nhiều kiểu cười quyến rũ, cười đến mức khóe miệng cứng đờ. Họp báo gì gì đó đúng là đáng ghét, phải ra vẻ các kiểu. Quả nhiên cô không thích hợp làm người của công chúng.
“Cô Nặc Ngôn, xin hỏi lần này đạt được giải Nobel văn học, cô có gì muốn nói với mọi người không?”
Vớ vẩn, giải thưởng của tôi thì liên quan quái gì đến mấy người, sao tôi phải nói với mấy người chứ? Cô mỉm cười: ”Cảm ơn tất cả những độc giả đã ủng hộ tôi, sự ủng hộ và tiếp sức của họ là động lực để tôi kiên trì đi trên con đường này.”
Mạch Nhạn nghe cô trả lời thì cảm động muốn khóc. Nữ vương bệ hạ, cuối cùng thì cậu cũng nghiêm túc rồi, thật không dễ dàng gì mà, nhất định phải kiên trì như vậy nha.
”Cô Nặc Ngôn, thân thế của cô vẫn luôn là một điều bí ẩn, rất nhiều người hâm mộ tò mò về vấn đề này, có người nói cô đến từ nước E, cũng có người nói cô là người nước Z. Cô có thể trả lời câu hỏi này không?”
Câu hỏi ngu ngốc gì vậy, không có mắt à?
Cô tiếp tục mỉm cười: “Tôi tưởng tôi nói tiếng phổ thông rất tốt chứ.”
Các phóng viên dưới khán đài đều không nói nên lời. Mẹ nó, tôi biết câu hỏi này hơi ngớ ngẩn, nhưng bên tạp chí đã sắp xếp rồi, không thể nào không hỏi được. Thật ra điều mọi người muốn biết chính là hoàn cảnh gia đình của cô đấy.
“Ha ha, được rồi, không đùa mọi người nữa. Mẹ tôi là con lai Trung và Anh, bố tôi là người nước Z, cho nên tôi có ba phần tư huyết thống nước Z. Còn nữa cứ gọi tôi là Nặc Ngôn là được rồi, cảm ơn.”
Mạch Nhạn ở bên cạnh lộ biểu cảm vui mừng như trong nhà có đứa con gái mới lớn. Quả nhiên sau khi trở về với vòng tay của đất mẹ, thì cô đã hiểu chuyện hơn rồi, trả lời câu hỏi cũng nghiêm túc như vậy, sớm biết vậy thì đã về sớm rồi.
Phóng viên ngồi dưới sân khấu thấy Nặc Ngôn rất dễ nói chuyện thì đều cảm thán, không ngờ Nặc Ngôn lại thân thiện như vậy, hoàn toàn không dính dáng một chút gì đến cái kiểu độc mồm độc miệng và mắc bệnh ngôi sao như truyền thông nước ngoài miêu tả. Vì thế, tất cả mọi người đều nóng lòng muốn thử đặt câu hỏi về những tin đồn vốn không dám nhắc tới.
“Nặc Ngôn, mấy ngày trước có bên truyền thông chụp được ảnh cô và giám đốc của Hoàn Vũ hẹn hò thân mật đêm khuya, có người nghi ngờ cô bị chơi quy tắc ngầm để được làm phim cho tác phẩm mới, xin hỏi cô có câu trả lời gì về vấn đề này?”
Thân mật cái mẹ gì, quy tắc ngầm cái quái gì, từ trước đến nay chỉ có bà đây đi cửa sau với người khác thôi. Còn nữa, anh sống theo giờ nước M à? Hơn bảy giờ ăn cơm cũng tính là hẹn hò thân mật đêm khuya sao?
Nặc Ngôn nheo mắt nhìn về phía phóng viên vừa đặt câu hỏi, ánh mắt rất quyến rũ, nhìn đến mức phóng viên đó đỏ mặt tim đập, cúi đầu không dám nhìn cô thì mới chậm rãi nói: “Tôi đi cửa sau với anh ta à?”
Răng rắc, trên trái tim nhỏ của Mạch Nhạn nứt ra một kẽ hở nhỏ. Quả nhiên, quả nhiên, lại tới nữa rồi. Nữ vương à, scandal của cậu đã đủ nhiều rồi, thật sự không cần nữa đâu.
Vân Lạc Anh ở phía sau màn nghe thấy vậy như bị nói trúng tim đen, khụ khụ, vừa mới uống xong một ngụm nước nên bị sặc. Tôi đây là nằm không cũng trúng đạn sao?
Nhưng đám phóng viên ngồi phía dưới lại như không nắm rõ tình hình, ai nấy đều cười ngả nghiêng, không sợ chết mà tiếp tục đặt câu hỏi.
“Nặc Ngôn, tại lễ trao giải Nobel, quản lí của cô nói cô làm việc không nghiêm túc, xin hỏi đây là đang thay mặt cô châm chọc các tác giả chuyên tâm sáng tác nhưng không viết nổi tác phẩm xuất sắc sao?”
Nặc Ngôn ngẩng đầu nhìn rõ bảng tên trên microphone trong tay anh ta: “Tạp chí Thiên Ngữ? Có thể ăn bậy chứ không thể nói bậy đâu. Tôi nói bậy thì cùng lắm thì bị bút phê miệng trách thôi, nhưng mà tôi không quan tâm. Nhưng nếu anh nói bậy, phải cân nhắc xem người của Thiên Ngữ có cần đổi công việc không, anh có để ý không?”
Răng rắc, khe nứt tiếp tục lớn hơn. Mạch Nhạn khóc không ra nước mắt nhìn Nặc Ngôn, đây là sự uy hiếp trần trụi sao? Không biết báo ngày mai sẽ viết như thế nào nữa.
Cô ấy run rẩy lấy giấy bút ra, viết mấy chữ rồi đưa cho Nặc Ngôn từ dưới gầm bàn.
“Nặc Ngôn, quản lí của cô từng nói cô tập trung vào công việc khảo cổ học hơn, mọi người đều biết khảo cổ học là việc rất tốn công tốn sức, có người nghi ngờ cô không có thời gian sáng tác, tất cả tác phẩm của cô đều là người khác viết hộ. Đối với chuyện này, cô phản ứng thế nào?”
Viết hộ bà mẹ anh, bà đây là thiên tài, là thiên tài đấy.
Cô lấy tờ giấy Mạch Nhạn vừa đưa cho mọi người xem, bên trên viết rõ ràng bốn chữ, đây là nước Z.
“Ồ, quản lí của tôi vừa mới nói cho tôi biết đây là nước Z, tôi biết nước Z là một quốc gia tuân thủ theo luật pháp, tôi sẽ kiện anh vì tội bôi nhọ tôi.”
Răng rắc, cuối cùng cũng vỡ rồi. Mạch Nhạn đưa tay lên đỡ trán, che đi biểu cảm muốn đánh người của mình. Tớ muốn nói cho cậu biết rằng chúng ta đang ở nước Z, không quen con người nơi đây, đắc tội với giới truyền thông, năng lực của tớ có hạn, không thể chống đỡ nổi đâu.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn xuống dưới sân khấu, quả nhiên trên mặt phóng viên kia lúc xanh lúc đỏ.
Cuối cùng buổi họp báo cũng kết thúc, sau đó còn có tiệc chào mừng.
Mạch Nhạn vỗ nhẹ ngực để trấn an bản thân, nhắm mắt đi sau Nặc Ngôn, kiên quyết không cho cô có cơ hội nói lung tung với truyền thông nữa.
“Cậu có biết cậu luôn nói lung tung như vậy, sẽ rất phiền phức cho tớ không, đắc tội với truyền thông, chờ ngày mai bị “bôi đen” đi.”
Nặc Ngôn xoay người nhìn Mạch Nhạn đang giậm chân, cạn lời: “Bọn họ thích viết thế nào thì viết thế ấy, quan tâm nhiều như vậy, cậu không thấy mệt sao?”
Mạch Nhạn rơi lệ, nữ vương à, cuối cùng cậu cũng nhận ra được sự vất vả của tớ rồi sao?
“Bị truyền thông bôi đen nhều như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cậu, sau này bình chọn sẽ ảnh hưởng đến sự đánh giá của ban giám khảo.”
Nặc Ngôn thản nhiên nói: “Tớ chỉ là một nhà khảo cổ học, không quan tâm đến những thứ hư danh này.”
“Nhưng mà tớ để ý.” Mạch Nhạn phồng má, rầu rĩ nói.
Nặc Ngôn biết người bạn thân này là thật lòng vì muốn tốt cho mình, cô ấy thật sự coi việc xử lý tốt tất cả mọi chuyện của cô là công việc của mình.
Cô đưa tay xoa mái tóc được tạo kiểu gọn gàng của Mạch Nhạn: “Tác phẩm của tớ đều được viết bằng tâm hồn, điều độc giả thích chính là loại cảm xúc chân thật này, không liên quan gì đến scandal cả.”
Vân Lạc Anh vừa đi tới đã nghe được lời này, anh ta cười nói: “Cô Nặc Ngôn nói như phun châu nhả ngọc.”
Nặc Ngôn quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông đứng bên cửa sổ xa xa, thân hình cao lớn, bộ vest màu xám bạc, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc lá, không nhúc nhích, tùy ý để làn khói xanh lượn lờ. Nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt ẩn trong bóng tối do rèm cửa sổ phủ xuống, trong buổi tiệc tràn ngập tiếng cười này trông vừa cao ngạo vừa cô đơn. Đó là một người đàn ông đẹp trai, không biết tại sao nhưng Nặc Ngôn lại cảm thấy như vậy.
Tiêu Thừa Vũ cảm thấy khó chịu khi ở trong đại sảnh đông người náo nhiệt, anh đi đến bên cửa sổ muốn hút thuốc, nhưng lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Đột nhiên anh cảm nhận có ánh mắt dừng lại trên người mình, quay đầu lại thì đối diện với ánh mắt chuyên chú và tò mò của Nặc Ngôn.
Tiêu Thừa Vũ xoay người, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại. Sống mũi anh rất thẳng, môi mỏng hơi mở, lộ ra một hàm răng trắng bóng, ngũ quan thanh tú tinh xảo dưới ánh đèn chiếu xuống càng thêm xuất sắc.
Quả nhiên là một người đẹp. Nặc Ngôn thầm nghĩ, những thứ đẹp đẽ luôn khiến người ta vui mắt.
Cô nhếch môi mỉm cười.
Nhìn thấy cô đang mỉm cười nhìn về phía trước, Vân Lạc Anh nhìn theo ánh mắt của cô, thấy hai người nhìn nhau cười, đúng là có mới nới cũ, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa: “Để tôi giới thiệu cho cô Nặc Ngôn một người bạn mới.”
“Được.” Nặc Ngôn nhìn anh ta với ánh mắt tán thưởng, cũng đi lên.
“Vị này là chủ tịch của Quốc Tế Hoàn Vũ.”
Không đợi anh ta nói xong, Nặc Ngôn chậm rãi đi tới trước mặt người đàn ông, vươn tay ra: “Nặc Ngôn.”
Người đàn ông đưa tay nhẹ nhàng chạm vào cô một cách lịch sự rồi buông ra: “Tiêu Thừa Vũ.”
Nặc Ngôn nhìn điếu thuốc vẫn còn cháy trong tay trái của anh, đưa tay lấy nó, nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó dập điếu thuốc lên bệ cửa sổ rồi ném nó ra ngoài theo khe cửa sổ đang mở.
Cô nghiêng đầu chậm rãi phun ra một làn khói nhẹ: “Thuốc lá đã châm, không dùng tới nữa thì nên vứt đi, giữ lại trong tay không cẩn thận sẽ bị thương.”
Tiêu Thừa Vũ nhìn đầu ngón tay trống rỗng của mình, nhếch khóe môi: “Trên thực tế thì tôi vẫn cần, cô Nặc Ngôn định lấy cái gì bồi thường cho tôi đây?”