Chương 4: Tai tiếng đầy trời
Tiễn Vân Lạc Anh đi, Nặc Ngôn gõ cửa phòng Mạch Nhạn ở bên cạnh, xách Dust về rồi gọi điện thoại báo bình an cho bố mẹ, sau đó lại gọi cho Tô Thành, nói: “đại ca, tôi tới nơi rồi.”
“Kim đã ở chỗ Vương Dương rồi, cậu ta sẽ phụ trách an toàn cho cô, tôi sẽ nhanh chóng qua đó.”
“Đại ca, tôi đã không còn là trẻ con nữa rồi, mấy năm nay vẫn luôn là tôi phụ trách tuyến Châu Á, chưa từng gây rắc rối gì cho anh cả, yên tâm đi, bên này tôi sẽ xử lý tốt.” Nặc Ngôn vỗ ngực thề thốt bảo đảm với đại ca.
Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây: “Tôi biết rồi, bên Vương Dương đã có một ít manh mối, chuyện này để Kim và Vương Dương đi điều tra kỹ càng đi.”
“Ừm, biết rồi, tôi sẽ cẩn thận.”
Cúp điện thoại, Nặc Ngôn dựa người vào đầu giường, bật máy tính bảng lên, trang đầu các báo đều là tin cô đến nước Z.
“Nặc Ngôn bắt tay với Hoàn Vũ!”
“Vì Ngải Mà Đi được chuyển thể thành phim điện ảnh, ai là ảnh đế tiếp theo đây?
“Thân thế thần bí của Nặc Ngôn bại lộ rồi?”
Có rất nhiều tin đồn, Nặc Ngôn lật xem từng cái một, hóa ra đọc tin đồn của chính mình cũng rất thú vị.
Dust rất bất mãn với chuyến đi xa nhà lần này, đầu tiên là ở trên máy bay bị mẹ vứt bỏ, phải ở cùng thật nhiều động vật hôi thối, xuống máy bay lại nhiều đèn flash “tấn công” suýt nữa mù đôi mắt đá quý đen tuyến của nó, còn có nhiều người chen nhau như muốn đè bẹp, bây giờ mẹ lại ôm cái máy tính bảng kia mà lạnh nhạt với nó, nó tỏ vẻ rất đau lòng. Một quả cầu lông to bằng lòng bàn tay cuộn tròn ở giữa giường lớn, đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm Nặc Ngôn, lên án mẹ ghẻ lạnh mình, miệng còn luôn rên ư ử.
Nặc Ngôn nghiêng đầu nhìn nó, vươn ngón trỏ chọc vào cái đầu nhỏ: “Bảo bối à, làm nũng xấu hổ lắm đấy.”
Dust vươn cái lưỡi phiếm hồng liếm đầu ngón tay cô như muốn nói con vẫn còn là một đứa bé, làm nũng là đặc quyền của con mà. Mẹ, mau tới ôm con, mau tới ôm con đi.
Nặc Ngôn buồn cười, một tay ôm nó qua, đặt nó lên người, nhẹ nhàng vuốt lưng nó, vuốt lông cho nó.
Dust vui vẻ nằm một tư thế thoải mái trên ngực Nặc Ngôn, thầm nghĩ, quả nhiên cái ôm vừa thơm vừa mềm của mẹ là thoải mái nhất, miệng nó còn hừ hừ hai tiếng vì thoải mái.
Vân Lạc Anh vừa xuống lầu, ngồi vào trong xe thì chuông điện thoại đã vang lên. Anh ta nhìn màn hình, nói: “Anh, có chuyện gì sao?”
Đầu bên kia điện thoại rất ồn: “Anh, Hứa Phi và Thừa Vũ đều đang ở TOP, chú qua đây luôn đi.”
Vân Lạc Anh cúp điện thoại rồi than thở, đều là đàn ông với nhau mà mình còn hơn bảo mẫu, hết hầu hạ người này lại hầu hạ người kia, đúng là ngựa không ngừng vó.
Vân Lạc Anh vừa nắm tay lái vừa vuốt cằm, rất nghiêm túc tự hỏi, có nên gọi cho tổng giám đốc Tiêu nhắc nhở anh ấy tăng lương cho mình không đây.
TOP là một quán bar do Vân Lạc Xuyên mở, bình thường mấy người họ đều tiêu khiển giải trí ở đây, cũng đến đây bàn công việc.
Vân Lạc Anh đến cửa, Tiểu Lâm cung kính tiến lên chào hỏi: “Cậu Hai.”
Mở cửa phòng ra, trong phòng có cả trai lẫn gái, có cả mấy ngôi sao nhỏ làm việc cho Hoàn Vũ. Bọn họ nhìn thấy Vân Lạc Anh đi vào thì nhiệt tình đi ra bám lên người anh ta như keo dính. Anh ta không chút bất ngờ nào khi nhìn thấy Sở Anh Nam được gọi là Tiểu Từ Ninh đang yên lặng ngồi cạnh Tiêu Thừa Vũ.
Vân Lạc Anh bĩu môi: “Tổng giám đốc Tiêu, cậu nên tăng lương cho tôi đi, bây giờ từ việc đón người ở sân bay, sắp xếp chỗ ở, đến việc tắm rửa đều do một tay tôi lo liệu, bảo mẫu cũng không làm đến nơi đến chốn được như tôi đâu.”
Tiêu Thừa Vũ vô cảm ngửa đầu uống cạn ly rượu, lạnh lùng nhìn anh ta.
“Cậu lại thích ngôi sao nào rồi?”
Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình bằng vẻ mặt tôi muốn hóng chuyện, Vân Lạc Anh khinh thường liếc mắt lườm bọn họ: “Tục tằn.”
“Nhân vật lớn nào có thể làm phiền em trai thân ái của anh đích thân phục vụ đến tận răng vậy?” Vân Lạc Xuyên dựa vào ghế sofa, trái ôm phải ấp hai mỹ nữ, vô lại hỏi.
“Hà hà, gần đây cả thế giới đều đang xôn xao về người đạt giải thưởng Nobel văn học, Nặc Ngôn.”
Hứa Phi bĩu môi không để bụng nói: “Giải thưởng văn học chó mà gì chứ, phụ nữ chính là dùng để lên giường.”
Vân Lạc Xuyên ở bên cạnh nâng chén với Hứa Phi tỏ vẻ tán thành: “Tiền đề của việc có thể lên giường là cô ta có đẹp không?”
“Đương nhiên.” Vân Lạc Anh cầm ly rượu trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, khóe miệng nở nụ cười không rõ ý:“Là người đẹp thật sự, vừa thông minh lại còn nguy hiểm.”
Rốt cuộc Tiêu Thừa Vũ cũng nhìn anh ta: “Nguy hiểm?”
“Đúng vậy, tôi nhìn thấy ham muốn chinh phục tôi toát ra từ trong mắt cô ấy không hề che giấu, đối mặt với một người giống như nữ thần, tôi rất áp lực, không nói được thành lời.”
Hứa Phi nở nụ cười dâm tà vỗ bờ vai anh ta: “Nữ thần chó má gì chứ, cởi sạch quần áo còn không giống nhau cả à.”
Vân Lạc Anh ghét bỏ hất tay hắn ra, dùng ngón tay thon dài phủi đi bụi bặm không tồn tại trên áo. Anh ta tỏ ra rất khinh bỉ tên Hứa Phi, kẻ luôn cho rằng phụ nữ chỉ là công cụ lên giường để thỏa mãn dục vọng.
Bọn họ trò chuyện một lúc thì Trần Đình tới, đuổi hết đám trai gái kia đi ra ngoài. Trần Đình là người nghiêm túc nhất, đứng đắn nhất trong nhóm người này, sinh ra trong gia đình quân nhân. Ông nội anh ấy là một vị tướng quân ở thủ đô, có quân công hiển hách trong thời kỳ kháng chiến. Bố anh ấy bị ông nội ném tới quân khu phía Nam tự sinh tự diệt, dựa vào năng lực của bản thân từng bước bò lên vị trí Tư lệnh của quân khu phía Nam. Anh trai anh ấy là bộ đội đặc chủng, tuổi còn trẻ đã làm trung tá.
Anh chàng này lại càng không chọn đi con đường tầm thường. Anh ấy vứt bỏ sự che chở của gia đình, dấn thân vào giới chính trị, chưa bao giờ đụng vào gái gú hay trai bao, sinh hoạt cá nhân sạch sẽ như một tờ giấy trắng.
Cũng may bọn họ đã cùng nhau lớn lên, nếu không tuyệt đối không thể chơi với nhau.
Anh ấy ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thừa Vũ, xoa đôi lông mày đang nhíu chặt, vừa lấy một cái ly sạch sẽ rót rượu vừa nhìn Tiêu Thừa Vũ, nói: “Cậu định đánh trực diện với Ám Dạ thật à?”
Tiêu Thừa Vũ thưởng thức ly rượu trong tay, không phủ nhận: “Bọn họ ở nước Z đủ lâu rồi.”
Trần Đình uống một ngụm rượu, khẽ nhíu mày: “Tôi không nghĩ bây giờ là thời cơ thích hợp.”
Lần trước kho hàng Lưu Hoa của Ám Dạ bị phá huỷ chắc chắn đã để lại tổn thất rất lớn, tuy hai tổ chức không ngừng xung đột, nhưng chưa bao giờ có bên nào từng chịu thiệt lớn như vậy. Trong khoảng thời gian này, Ám Dạ yên lặng chịu đựng khiến anh ấy cảm thấy khác thường.
Hứa Phi khinh thường cười to: “Mẹ nó, ông đây còn sợ bọn họ sao.”
Tiêu Thừa Vũ ngẩng đầu nhìn Vân Lạc Xuyên: “Chuyện này cậu thấy thế nào?”
“Cứ xông lên thôi.” Vân Lạc Xuyên nâng chén với Tiêu Thừa Vũ, híp mắt, nhìn Tiêu Thừa Vũ qua chất lỏng màu hổ phách trong ly, cười nói.
“Ừm, chuyện này giao cho cậu.” Tiêu Thừa Vũ nhân tiện nhìn thoáng qua tên họ Hứa đang rảnh đến mức mọc rễ, nói: “Hôm trước bên Bắc Mỹ vừa mới nhận được nhiệm vụ, cậu đi dẫn dắt bọn họ thực hiện đi, tiện thể kiểm tra tình hình huấn luyện của chi nhánh Bắc Mỹ luôn.”
Hứa Phi nghe xong, tỏ ra đau khổ nói: “Tổng giám đốc Tiêu, đi công tác rất vất vả.”
Tiêu Thừa Vũ lạnh nhạt nhìn hắn nói: “Cậu có thể lựa chọn đổi công việc với Lạc Xuyên.”
“Được rồi, tôi đi Bắc Mỹ.” Hứa Phi sắp khóc tới nơi. Nếu để hắn đối diện với đám hồ ly Ám Dạ, người không có tâm cơ như hắn nhất định sẽ bị chỉnh rất thảm. Đồng chí Hứa Phi vẫn rất tự hiểu mình.
Vân Lạc Xuyên chuyển hướng sang Vân Lạc Anh: “Chừng nào thì chú về Vân thị?”
Vân Lạc Anh lập tức nhảy lên hét như con mèo bị giẫm phải đuôi: “Em đang ở Hoàn Vũ rất tốt, em không muốn về nghe lão già kia lảm nhảm cả ngày đâu.”
Tiêu Thừa Vũ không thèm nhấc mắt: “Không cần tôi tăng lương nữa sao?”
“Haha… Haha.” Vân Lạc Anh cười gượng: “Đương nhiên không cần rồi, tôi… Tôi chỉ muốn làm không khí sinh động lên tí mà thôi, ha ha. Tổng giám đốc Tiêu, ừm thì, các cậu cứ từ từ trò chuyện đi, tôi còn có việc phải đi trước đây.”
Anh ta không muốn nghe cái mà bọn họ gọi là kế hoạch, được rồi, mấy cái này đều không liên quan đến mình, anh ta chỉ là người trong giới giải trí thôi, mấy chuyện đánh đánh giết giết này không liên quan gì đến anh ta hết.
Hứa Phi đang nằm yên trên sofa giả dạng chết, nghe nói anh ta định đi thì mở một con mắt ra liếc anh ta: “Ông đây sắp phải đi rồi, cậu không ở lại với tôi mà lại đi chơi bời ở đâu thế?”
Nhìn ánh mắt hắn tràn đầy oán niệm, giống y như người vợ bị chồng bỏ rơi, cứ như là mình vứt bỏ hắn, Vân Lạc Anh rùng mình, quyết đoán rời đi.
Không cần anh ta phải giải thích, ngày hôm sau tất cả mọi người đều biết anh ta đã đi đâu, scandal hiện khắp trên các trang báo.
“Nặc Ngôn bí mật hẹn gặp người trong ban giám đốc của Hoàn Vũ lúc nửa đêm.”
“Nặc Ngôn đính hôn với người nào đó trong ban giám đốc của Hoàn Vũ, về nước vì người yêu?”
“Tác phẩm mới chuyển thể thành phim, Nặc Ngôn bị chơi quy tắc ngầm?”
Bên dưới có đính kèm một tấm ảnh rõ ràng, trên ảnh là cảnh Vân Lạc Anh đang lau vết bẩn trên khóe miệng cho Nặc Ngôn, còn cô thì đang cười.
Thoạt nhìn thì hai người rất tình tứ.
Chương 4: Tai tiếng đầy trời
Tiễn Vân Lạc Anh đi, Nặc Ngôn gõ cửa phòng Mạch Nhạn ở bên cạnh, xách Dust về rồi gọi điện thoại báo bình an cho bố mẹ, sau đó lại gọi cho Tô Thành, nói: “đại ca, tôi tới nơi rồi.”
“Kim đã ở chỗ Vương Dương rồi, cậu ta sẽ phụ trách an toàn cho cô, tôi sẽ nhanh chóng qua đó.”
“Đại ca, tôi đã không còn là trẻ con nữa rồi, mấy năm nay vẫn luôn là tôi phụ trách tuyến Châu Á, chưa từng gây rắc rối gì cho anh cả, yên tâm đi, bên này tôi sẽ xử lý tốt.” Nặc Ngôn vỗ ngực thề thốt bảo đảm với đại ca.
Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây: “Tôi biết rồi, bên Vương Dương đã có một ít manh mối, chuyện này để Kim và Vương Dương đi điều tra kỹ càng đi.”
“Ừm, biết rồi, tôi sẽ cẩn thận.”
Cúp điện thoại, Nặc Ngôn dựa người vào đầu giường, bật máy tính bảng lên, trang đầu các báo đều là tin cô đến nước Z.
“Nặc Ngôn bắt tay với Hoàn Vũ!”
“Vì Ngải Mà Đi được chuyển thể thành phim điện ảnh, ai là ảnh đế tiếp theo đây?
“Thân thế thần bí của Nặc Ngôn bại lộ rồi?”
Có rất nhiều tin đồn, Nặc Ngôn lật xem từng cái một, hóa ra đọc tin đồn của chính mình cũng rất thú vị.
Dust rất bất mãn với chuyến đi xa nhà lần này, đầu tiên là ở trên máy bay bị mẹ vứt bỏ, phải ở cùng thật nhiều động vật hôi thối, xuống máy bay lại nhiều đèn flash “tấn công” suýt nữa mù đôi mắt đá quý đen tuyến của nó, còn có nhiều người chen nhau như muốn đè bẹp, bây giờ mẹ lại ôm cái máy tính bảng kia mà lạnh nhạt với nó, nó tỏ vẻ rất đau lòng. Một quả cầu lông to bằng lòng bàn tay cuộn tròn ở giữa giường lớn, đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm Nặc Ngôn, lên án mẹ ghẻ lạnh mình, miệng còn luôn rên ư ử.
Nặc Ngôn nghiêng đầu nhìn nó, vươn ngón trỏ chọc vào cái đầu nhỏ: “Bảo bối à, làm nũng xấu hổ lắm đấy.”
Dust vươn cái lưỡi phiếm hồng liếm đầu ngón tay cô như muốn nói con vẫn còn là một đứa bé, làm nũng là đặc quyền của con mà. Mẹ, mau tới ôm con, mau tới ôm con đi.
Nặc Ngôn buồn cười, một tay ôm nó qua, đặt nó lên người, nhẹ nhàng vuốt lưng nó, vuốt lông cho nó.
Dust vui vẻ nằm một tư thế thoải mái trên ngực Nặc Ngôn, thầm nghĩ, quả nhiên cái ôm vừa thơm vừa mềm của mẹ là thoải mái nhất, miệng nó còn hừ hừ hai tiếng vì thoải mái.
Vân Lạc Anh vừa xuống lầu, ngồi vào trong xe thì chuông điện thoại đã vang lên. Anh ta nhìn màn hình, nói: “Anh, có chuyện gì sao?”
Đầu bên kia điện thoại rất ồn: “Anh, Hứa Phi và Thừa Vũ đều đang ở TOP, chú qua đây luôn đi.”
Vân Lạc Anh cúp điện thoại rồi than thở, đều là đàn ông với nhau mà mình còn hơn bảo mẫu, hết hầu hạ người này lại hầu hạ người kia, đúng là ngựa không ngừng vó.
Vân Lạc Anh vừa nắm tay lái vừa vuốt cằm, rất nghiêm túc tự hỏi, có nên gọi cho tổng giám đốc Tiêu nhắc nhở anh ấy tăng lương cho mình không đây.
TOP là một quán bar do Vân Lạc Xuyên mở, bình thường mấy người họ đều tiêu khiển giải trí ở đây, cũng đến đây bàn công việc.
Vân Lạc Anh đến cửa, Tiểu Lâm cung kính tiến lên chào hỏi: “Cậu Hai.”
Mở cửa phòng ra, trong phòng có cả trai lẫn gái, có cả mấy ngôi sao nhỏ làm việc cho Hoàn Vũ. Bọn họ nhìn thấy Vân Lạc Anh đi vào thì nhiệt tình đi ra bám lên người anh ta như keo dính. Anh ta không chút bất ngờ nào khi nhìn thấy Sở Anh Nam được gọi là Tiểu Từ Ninh đang yên lặng ngồi cạnh Tiêu Thừa Vũ.
Vân Lạc Anh bĩu môi: “Tổng giám đốc Tiêu, cậu nên tăng lương cho tôi đi, bây giờ từ việc đón người ở sân bay, sắp xếp chỗ ở, đến việc tắm rửa đều do một tay tôi lo liệu, bảo mẫu cũng không làm đến nơi đến chốn được như tôi đâu.”
Tiêu Thừa Vũ vô cảm ngửa đầu uống cạn ly rượu, lạnh lùng nhìn anh ta.
“Cậu lại thích ngôi sao nào rồi?”
Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình bằng vẻ mặt tôi muốn hóng chuyện, Vân Lạc Anh khinh thường liếc mắt lườm bọn họ: “Tục tằn.”
“Nhân vật lớn nào có thể làm phiền em trai thân ái của anh đích thân phục vụ đến tận răng vậy?” Vân Lạc Xuyên dựa vào ghế sofa, trái ôm phải ấp hai mỹ nữ, vô lại hỏi.
“Hà hà, gần đây cả thế giới đều đang xôn xao về người đạt giải thưởng Nobel văn học, Nặc Ngôn.”
Hứa Phi bĩu môi không để bụng nói: “Giải thưởng văn học chó mà gì chứ, phụ nữ chính là dùng để lên giường.”
Vân Lạc Xuyên ở bên cạnh nâng chén với Hứa Phi tỏ vẻ tán thành: “Tiền đề của việc có thể lên giường là cô ta có đẹp không?”
“Đương nhiên.” Vân Lạc Anh cầm ly rượu trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, khóe miệng nở nụ cười không rõ ý:“Là người đẹp thật sự, vừa thông minh lại còn nguy hiểm.”
Rốt cuộc Tiêu Thừa Vũ cũng nhìn anh ta: “Nguy hiểm?”
“Đúng vậy, tôi nhìn thấy ham muốn chinh phục tôi toát ra từ trong mắt cô ấy không hề che giấu, đối mặt với một người giống như nữ thần, tôi rất áp lực, không nói được thành lời.”
Hứa Phi nở nụ cười dâm tà vỗ bờ vai anh ta: “Nữ thần chó má gì chứ, cởi sạch quần áo còn không giống nhau cả à.”
Vân Lạc Anh ghét bỏ hất tay hắn ra, dùng ngón tay thon dài phủi đi bụi bặm không tồn tại trên áo. Anh ta tỏ ra rất khinh bỉ tên Hứa Phi, kẻ luôn cho rằng phụ nữ chỉ là công cụ lên giường để thỏa mãn dục vọng.
Bọn họ trò chuyện một lúc thì Trần Đình tới, đuổi hết đám trai gái kia đi ra ngoài. Trần Đình là người nghiêm túc nhất, đứng đắn nhất trong nhóm người này, sinh ra trong gia đình quân nhân. Ông nội anh ấy là một vị tướng quân ở thủ đô, có quân công hiển hách trong thời kỳ kháng chiến. Bố anh ấy bị ông nội ném tới quân khu phía Nam tự sinh tự diệt, dựa vào năng lực của bản thân từng bước bò lên vị trí Tư lệnh của quân khu phía Nam. Anh trai anh ấy là bộ đội đặc chủng, tuổi còn trẻ đã làm trung tá.
Anh chàng này lại càng không chọn đi con đường tầm thường. Anh ấy vứt bỏ sự che chở của gia đình, dấn thân vào giới chính trị, chưa bao giờ đụng vào gái gú hay trai bao, sinh hoạt cá nhân sạch sẽ như một tờ giấy trắng.
Cũng may bọn họ đã cùng nhau lớn lên, nếu không tuyệt đối không thể chơi với nhau.
Anh ấy ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thừa Vũ, xoa đôi lông mày đang nhíu chặt, vừa lấy một cái ly sạch sẽ rót rượu vừa nhìn Tiêu Thừa Vũ, nói: “Cậu định đánh trực diện với Ám Dạ thật à?”
Tiêu Thừa Vũ thưởng thức ly rượu trong tay, không phủ nhận: “Bọn họ ở nước Z đủ lâu rồi.”
Trần Đình uống một ngụm rượu, khẽ nhíu mày: “Tôi không nghĩ bây giờ là thời cơ thích hợp.”
Lần trước kho hàng Lưu Hoa của Ám Dạ bị phá huỷ chắc chắn đã để lại tổn thất rất lớn, tuy hai tổ chức không ngừng xung đột, nhưng chưa bao giờ có bên nào từng chịu thiệt lớn như vậy. Trong khoảng thời gian này, Ám Dạ yên lặng chịu đựng khiến anh ấy cảm thấy khác thường.
Hứa Phi khinh thường cười to: “Mẹ nó, ông đây còn sợ bọn họ sao.”
Tiêu Thừa Vũ ngẩng đầu nhìn Vân Lạc Xuyên: “Chuyện này cậu thấy thế nào?”
“Cứ xông lên thôi.” Vân Lạc Xuyên nâng chén với Tiêu Thừa Vũ, híp mắt, nhìn Tiêu Thừa Vũ qua chất lỏng màu hổ phách trong ly, cười nói.
“Ừm, chuyện này giao cho cậu.” Tiêu Thừa Vũ nhân tiện nhìn thoáng qua tên họ Hứa đang rảnh đến mức mọc rễ, nói: “Hôm trước bên Bắc Mỹ vừa mới nhận được nhiệm vụ, cậu đi dẫn dắt bọn họ thực hiện đi, tiện thể kiểm tra tình hình huấn luyện của chi nhánh Bắc Mỹ luôn.”
Hứa Phi nghe xong, tỏ ra đau khổ nói: “Tổng giám đốc Tiêu, đi công tác rất vất vả.”
Tiêu Thừa Vũ lạnh nhạt nhìn hắn nói: “Cậu có thể lựa chọn đổi công việc với Lạc Xuyên.”
“Được rồi, tôi đi Bắc Mỹ.” Hứa Phi sắp khóc tới nơi. Nếu để hắn đối diện với đám hồ ly Ám Dạ, người không có tâm cơ như hắn nhất định sẽ bị chỉnh rất thảm. Đồng chí Hứa Phi vẫn rất tự hiểu mình.
Vân Lạc Xuyên chuyển hướng sang Vân Lạc Anh: “Chừng nào thì chú về Vân thị?”
Vân Lạc Anh lập tức nhảy lên hét như con mèo bị giẫm phải đuôi: “Em đang ở Hoàn Vũ rất tốt, em không muốn về nghe lão già kia lảm nhảm cả ngày đâu.”
Tiêu Thừa Vũ không thèm nhấc mắt: “Không cần tôi tăng lương nữa sao?”
“Haha… Haha.” Vân Lạc Anh cười gượng: “Đương nhiên không cần rồi, tôi… Tôi chỉ muốn làm không khí sinh động lên tí mà thôi, ha ha. Tổng giám đốc Tiêu, ừm thì, các cậu cứ từ từ trò chuyện đi, tôi còn có việc phải đi trước đây.”
Anh ta không muốn nghe cái mà bọn họ gọi là kế hoạch, được rồi, mấy cái này đều không liên quan đến mình, anh ta chỉ là người trong giới giải trí thôi, mấy chuyện đánh đánh giết giết này không liên quan gì đến anh ta hết.
Hứa Phi đang nằm yên trên sofa giả dạng chết, nghe nói anh ta định đi thì mở một con mắt ra liếc anh ta: “Ông đây sắp phải đi rồi, cậu không ở lại với tôi mà lại đi chơi bời ở đâu thế?”
Nhìn ánh mắt hắn tràn đầy oán niệm, giống y như người vợ bị chồng bỏ rơi, cứ như là mình vứt bỏ hắn, Vân Lạc Anh rùng mình, quyết đoán rời đi.
Không cần anh ta phải giải thích, ngày hôm sau tất cả mọi người đều biết anh ta đã đi đâu, scandal hiện khắp trên các trang báo.
“Nặc Ngôn bí mật hẹn gặp người trong ban giám đốc của Hoàn Vũ lúc nửa đêm.”
“Nặc Ngôn đính hôn với người nào đó trong ban giám đốc của Hoàn Vũ, về nước vì người yêu?”
“Tác phẩm mới chuyển thể thành phim, Nặc Ngôn bị chơi quy tắc ngầm?”
Bên dưới có đính kèm một tấm ảnh rõ ràng, trên ảnh là cảnh Vân Lạc Anh đang lau vết bẩn trên khóe miệng cho Nặc Ngôn, còn cô thì đang cười.
Thoạt nhìn thì hai người rất tình tứ.