Chương 3: Hình thức chào đón của trai đẹp

Nặc Ngôn kết thúc những suy nghĩ hỗn loạn, đứng dậy mặc áo choàng tắm vào, gọi điện thoại cho Mạch Nhạn: “Mấy giờ lên máy bay?”

Đầu bên kia điện thoại là giọng nói mơ hồ vừa mới tỉnh ngủ của Mạch Nhạn: “Ừm, chuyến bay lúc mười giờ sáng, tớ chờ cậu ở sân bay.”

“Nhớ mang Dust theo đấy.”

“Cậu…”

Tút tút tút, Mạch Nhạn còn chưa kịp mắng thì đã nghe được tiếng ngắt cuộc gọi.

Mạch Nhạn cảm thấy mình vô cùng bất hạnh, hồi học đại học có một cô bạn như vậy, sau khi tốt nghiệp lại làm quản lí của cô ấy.

Viết văn chỉ là hứng thú nhất thời của Nặc Ngôn thôi, ban đầu cô chỉ đăng vài bài trên một số trang web đọc sách, không ngờ cô lại đột ngột nổi tiếng. Có lẽ có liên quan đến nghề nghiệp, cô thích dòng tiểu thuyết thám hiểm, mà mọi người cũng luôn yêu thích thể loại thám hiểu mạo hiểm. Các tác phẩm của cô lần lượt được đạo diễn  nổi tiếng của Hollywood vừa ý rồi cải biên thành phim, được giới phê bình khen ngợi lại rất ăn khách khi chiếu rạp. Thế Giới Dưới Lòng Đất và Thám Hiểm Cổ Mộ liên tục đạt giải Oscar về biên kịch xuất sắc nhất, giải thưởng nhà văn trẻ tiềm năng nhất nước E. Lần này lại dựa vào Vì Ngải Mà Đi, cô giành được giải Nobel văn học.

Nhưng bản thân Nặc Ngôn vẫn kiên trì cho rằng mình là một nhà khảo cổ học, chưa từng tới tham gia một lễ trao giải nào, bởi vì cô cảm thấy vốn chỉ cần lên nhận thưởng rồi nói lời cảm ơn mà thôi, lại phải ngồi chờ dưới sân khấu mấy tiếng đồng hồ, còn phải tỏ vẻ căng thẳng và thấp thỏm giống mọi người nữa, trong khi cô chắc chắn rằng mình sẽ đạt giải, thật sự là vừa phiền phức lại vừa nhàm chán. Chính vì điều này mà cô – vị tác giả trứ danh siêu nổi tiếng ở Âu Mỹ rất ít khi xuất hiện trước ống kính truyền thông, chỉ có mấy lần tham gia chương trình truyền hình nhưng đều là bị Mạch Nhạn ép tham gia, việc này lại tạo cho cô cái mỹ danh là khiêm tốn.

Dust là một chú chó Poodle teacup mà Nặc Ngôn được một người hâm mộ tặng khi cô tham gia một chương trình truyền hình, nó trắng như một cục bông xù. Nặc Ngôn rất thích, thơm nó ngay tại chỗ khiến người hâm mộ kia kích động đến mức hôn mê bất tỉnh, chuyện này đã tạo thành một câu chuyện cười.

Mạch Nhạn vội vàng uống hết ly sữa bò, nhìn đồng hồ đã là tám rưỡi. Cô ấy xách  lý lên, bỏ Dust đang buồn chán nằm dài trên bàn vì thời gian dài không nhìn thấy chủ nhân vào trong túi, nhìn xung quanh căn nhà đã ở mấy năm. Nước Z à, cô ấy cũng đã rất lâu không trở về rồi, không biết lần này “nữ vương bệ hạ” muốn lăn lộn bao lâu.

Mạch Nhạn đón xe tới sân bay đã là chín giờ, sau khi sốt ruột đợi năm mươi phút, loa đã thông báo chuẩn bị lên máy bay mà vẫn không thấy bóng dáng Nặc Ngôn đâu, gọi điện thoại cho cô thì không có người bắt máy. Khi Mạch Nhạn sốt ruột đến mức chửi thề, rốt cuộc cũng nhìn thấy một bóng người khoan thai đến muộn. Mạch Nhạn tiến lên kéo cô chạy đến chỗ đăng ký.

“Gấp cái gì chứ, chẳng phải vẫn đúng giờ hay sao?”

Dust trong túi Mạch Nhạn bỗng nhiên nhìn thấy mẹ thì hưng phấn vươn móng vuốt về phía Nặc Ngôn. Cô vui vẻ ra mặt xách nó ra: ”Dust, mau đến chỗ mẹ nào.”

Bộ mặt thiếu đòn kia khiến Mạch Nhạn chỉ muốn lấy cái roi quất cô một trận.

Hai người nhanh chóng chân gửi Dust vào dịch vụ vận chuyển thú cưng, gửi hành lý, qua cửa kiểm tra an ninh. Bận rộn một lúc, cuối cùng hai người cũng thuận lợi lên máy bay đúng giờ.

Sau khi ngồi xuống, Nặc Ngôn vừa mới nhắm mắt nghỉ ngơi thì Mạch Nhạn đã đập một xấp giấy thật dày lên mặt cô.

“Đây là cái gì? Mùi mực in khó ngửi quá.” Nặc Ngôn cau mày ném mấy thứ kia lại cho Mạch Nhạn.

Mạch Nhạn trợn mắt, má nó, cậu lớn rồi mà không biết dùng mắt nhìn sao?

“Đây là kế hoạch phát triển sau khi về nước Z mà tớ đã dốc hết tâm huyết chuẩn bị cho cậu đó. Hôm qua tớ đã liên hệ với Truyền thông Hoàn Vũ của thành phố S rồi, do thời gian quá gấp gáp nên chỉ có thể trao đổi đơn giản thôi, kế hoạch hợp tác cụ thể phải đợi qua đó rồi mới bàn tiếp. Bất kể là về thực lực hay là về khâu tuyên truyền quảng bá của Hoàn Vũ thì đều vô cùng xuất sắc. Xét thấy lần này cậu phải về nước Z phát triển, chuyện xuất bản, bán ra, kể cả quyền cải biên thành phim của truyện Vì Ngải Mà Đi đều sẽ giao cho Hoàn Vũ. À, đêm qua bên đó đã đăng tin cậu sắp về nước rồi, sau khi tới nơi sẽ tổ chức cho cậu một cuộc họp báo long trọng, tớ cũng đã thay cậu sắp xếp xong mấy chương trình truyền hình phỏng vấn rồi.”

Mạch Nhạn lật tư liệu trong tay, cúi đầu tự hỏi: “Ừm, sau đó sẽ có một loạt sự kiện quảng bá mà Hoàn Vũ sắp xếp nữa, bao gồm ký tên cho hội người yêu sách, tuyển diễn viên cho phim…”

Mạch Nhạn là người thông minh, đi theo Nặc Ngôn nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cũng biết bối cảnh của Nặc Ngôn không đơn giản. Đối với việc Nặc Ngôn luôn không rõ hành tung, cô ấy luôn miệng oán giận nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ làm tốt phận sự của mình mà thôi. Đây cũng là nguyên nhân khiến Nặc Ngôn bằng lòng để cô ấy theo mình tới giờ.

“Những kế hoạch đó liên quan gì đến tớ đâu, cậu sắp xếp là được rồi.” Nặc Ngôn bất mãn lẩm bẩm.

Mạch Nhạn luôn có cách giải quyết nhiều vấn đề trong thời gian ngắn nhất, haiz, cô còn muốn đi qua nghỉ ngơi vài ngày, lại ngâm nước nóng nữa. Có một quản lí có hiệu suất làm việc cao như vậy cũng là một loại tra tấn mà.

Cô đeo tai nghe vào, tiếp tục nhắm mắt giả làm người chết.

Mạch Nhạn cảm thấy mình giống như ăn phải quả bồ hòn, có miệng mà khó nói nên lời. Liên quan gì tới cậu ư? Chẳng lẽ mấy cái này đều là chuyện của tớ? Cậu có bao giờ nghe theo tớ sắp xếp không?

Cô ấy lại khổ sở cảm thán, mình đúng là xui xẻo mới gặp phải kẻ xấu xa này! Sau đó cô ấy tiếp tục vừa tức giận vừa cân nhắc các tình huống ngoài ý muốn có thể xảy ra, ngồi viết kế hoạch dự phòng.

Đến khi xuống máy bay, bởi vì chênh lệch múi giờ nên sau khi bay mười mấy giờ đến thành phố S, trời vẫn đang là ban ngày. Nặc Ngôn hơi không thích ứng được, ôm Dust mờ mịt đi ở phía trước, Mạch Nhạn kéo hành lý đi theo phía sau.

Vừa tới lối ra, ánh đèn flash suýt làm mù mắt cô, còn có tiếng thét chói tai.

”Nặc Ngôn, Nặc Ngôn, Nặc Ngôn!”

Nặc Ngôn không phản ứng lại được. Tha thứ nữ hoàng Nặc của chúng tôi ở nước ngoài được bảo vệ quá tốt, chưa từng trải qua “thế trận” lớn thế này nên nhất thời sững sờ ngay tại chỗ, mãi đến khi Dust trong tay dùng cái răng nanh nhỏ cắn một cái lên ngón tay cô, thì cô mới hoàn hồn.

“Cô Nặc Ngôn, xin hỏi lần này cô tới nước Z là chuẩn bị phát triển lâu dài sao?”

“Vì Ngải Mà Đi sẽ được cải biên thành phim ở trong nước sao?”

“Tác phẩm trước kia của cô đều chỉ định Già Lam làm nam chính, lần này Già Lam cũng cùng cô đến nước Z sao?”

“Ở trong nước, ngoại trừ Hoàn Vũ ra thì cô có từng suy xét đến việc hợp tác cùng công ty khác không?”

Các câu hỏi bay tới từ bốn phương tám hướng, đám người không ngừng chen chúc về phía trước, ai cũng đều cố gắng dướn người, tay cầm microphone  chĩa về phía Nặc Ngôn, thậm chí còn va phải trán Nặc Ngôn, chen lấn khiến cô không thể di chuyển, Mạch Nhạn cũng bị đám người chen lấn không thấy bóng dáng.

Chú chó Dust trong tay cô bị cảnh tượng này làm sợ hãi, vẫn luôn run rẩy rúc vào lòng cô, bất an rên lên. Ngay vào lúc Nặc Ngôn đen mặt lại, nhịn không nổi mà tức giận thì đám phóng viên đang chen lấn xô đẩy bị một nhóm người mặc đồ đen cao lớn lôi từng người một ra ngoài.

Vân Lạc Anh nhìn thấy một cô gái có vẻ không kiên nhẫn trong đám người. Cô ấy mặc áo kiểu quân đội màu đen, bên trong là áo phông trắng đơn giản, quần bó tối màu, đi đôi bốt Martin, mái tóc dài buộc gọn gàng phía sau đầu để lộ ra vầng trán trơn bóng, đôi mắt đào hoa nheo mắt nhìn về phía mình, đường kẻ mắt quyến rũ ở đuôi mắt. Một bộ quần áo cool ngầu được cô mặc ra nét yêu kiều, thướt tha quyến rũ.

Anh ta mỉm cười, tiến lên, vươn tay phải ra: “Chào cô Nặc Ngôn, tôi là giám đốc của Truyền thông Hoàn Vũ – Vân Lạc Anh.”

Nặc Ngôn nhướng mày, híp mắt lạnh nhạt quan sát anh ta, khóe miệng hơi cong lên: “Chào anh.”

Xe dừng lại trước cửa chính của khách sạn Westin.

“Cô Nặc Ngôn, rất xin lỗi, thời gian gấp gáp nên chỉ có thể sắp xếp cho cô ở đây trước, qua mấy ngày nữa công ty sẽ sắp xếp chỗ ở thích hợp cho cô.”

Vân Lạc Anh tự mình giúp Nặc Ngôn mang hành lý của cô đến phòng tổng thống, cũng săn sóc đi vào phòng tắm xả nước ấm cho cô.

Nặc Ngôn đứng ở cửa phòng tắm, nhìn người đàn ông này bình tĩnh lấy tư thái vô cùng tự nhiên hoàn thành một loạt hành động này, nhếch khóe miệng lên: “Giám đốc Vân đều săn sóc tất cả mọi người như vậy sao?”

Vân Lạc Anh đưa tay xuống thử độ ấm của nước rồi xoay người lại mỉm cười lịch sự: “Đời này tôi chỉ tiếp đãi một người đoạt giải Nobel xinh đẹp là cô Nặc Ngôn đây thôi.” Ngụ ý là, có thể khiến tôi phục vụ thế này, cô là người đầu tiên.

Nặc Ngôn nghiêng đầu, nhếch khóe môi lên, sau đó tiến đến, một tay đặt bên hông anh ta, một tay nâng cằm anh ta, kiễng mũi chân lên rồi nói nhỏ bên tai anh ta: “Làm sao bây giờ, tôi càng ngày càng cảm thấy hứng thú với anh mất rồi?”

Trước khi Vân Lạc Anh kịp làm gì, cô nhanh chóng lùi lại, giữ khoảng cách an toàn, tránh thoát cánh tay đang vươn ra của anh ta, vứt cho anh ta một ánh mắt quyến rũ: “Anh Vân, tối nay cùng nhau dùng cơm đi.” Cô nói bằng giọng điệu thông báo không cho thương lượng.

Từ ánh mắt của cô, Vân Lạc Anh thấy được sự hứng thú và… ham muốn chinh phục không chút nào che giấu đối với mình. Không sai, đó là ham muốn chinh phục.

Từ trước đến này, điều anh ta nhìn thấy được từ trong mắt mọi phụ nữ đều là lấy lòng, ha ha, vậy mà cô lại muốn chinh phục anh ta. Không thể phủ nhận, quả thật cô có tất cả mọi điều kiện để chinh phục đàn ông, mà cô cũng hiểu nên vận dụng những điều kiện ấy như thế nào, thật là một người phụ nữ nguy hiểm.

Anh ta bất đắc dĩ nhìn khuỷu tay trống trơn, tỏ vẻ đang tiếc nuối vì không ôm được mỹ nhân nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười: “Vinh hạnh của tôi.”

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *