Chương 2: Thiên tài trở về
Năm năm sau.
“Người đạt giải Nobel văn học lần này là…”
Người trao giải trên sân khấu dí dỏm nháy mắt mấy cái với khán giả phía dưới, cố ý làm mọi người tò mò. Ánh mắt ông ấy đảo qua từng ứng cử viên dưới sân khấu ở khu vực chờ, những ứng cử viên trên năm mươi tuổi lộ ra vẻ căng thẳng, mở to hai mắt nhìn chằm chằm lên màn hình lớn. Người trao giải nhìn thấy bên cạnh nhwunxg ứng cử viên kia còn một chỗ ngồi trống.
Ha ha, con bé đó không tới, vẫn cứ tùy tiện như trước kia. Không sai, đó là học trò của ông ấy – học trò mà ông tâm đắc nhất.
Do không tìm được người muốn tìm, Friso cũng không úp úp mở mở nữa: “Nặc Ngôn đến từ nước E, với tác phẩm Vì Ngải Mà Đi.”
Dưới sân khấu vang lên một tràng vỗ tay rộn rã, mọi người nhìn về phía khu vực chờ, người vốn nên chờ nhận giải thưởng ở đó lại không thấy bóng dáng đâu. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, giải thưởng quan trọng như vậy mà lại không tới, rốt cuộc cô ta ỷ mình tài năng mà kiêu ngạo hay là thiếu tự tin đây?
Ở hàng ghế cuối cùng trên khán đài, một cô gái trẻ mặc lễ phục dạ hội màu đen đứng lên, tao nhã bước lên sân khấu, nhận lấy chiếc cúp trong tay khách mời trao giải.
“Chào mọi người, tôi là quản lí của Nặc Ngôn. Đầu tiên, xin cảm ơn các vị giám khảo và tất cả các bạn đọc đã ủng hộ Nặc Ngôn. Tôi đoán có lẽ mọi người đều thắc mắc vì sao một giải thưởng quan trọng như thế này mà Nặc Ngôn lại không đích thân tới dự, chắc ai ở đây cũng cảm thấy cô ấy thật kiêu ngạo và dùng lời lẽ cay độc nhất để chỉ trích cô ấy bởi vì cô ấy làm việc thật vô trách nhiệm, không đến nơi đến chốn.”
Nói tới đây, Mạch Nhạn tạm dừng. Dưới sân khấu xôn xao hẳn lên, ngay cả người trao giải, Friso, cũng sầm mặt xuống.
Friso là thầy giáo hướng dẫn Nặc Ngôn sáng tác, ông ấy vô cùng quý trọng cô học trò bảo bối này của mình. Chẳng lẽ là do bình thường Nặc Ngôn kiêu ngạo quá đáng khiến quản lí của con bé bất mãn, nên cố tình đến đây gièm pha nó sao?
Friso cố gắng suy nghĩ làm thế nào để hóa giải cục diện cho học trò của mình.
Nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Friso, Mạch Nhạn cười gượng rồi vội nói tiếp:
“Tôi nghĩ có rất nhiều người không biết, trước khi trở thành một nhà văn, Nặc Ngôn là chuyên gia khảo cổ trẻ tuổi nhất nước E, là người dẫn đầu mảng nghiên cứu di tích lịch sử và giám định văn vật cổ. Mấy năm nay cô ấy đều toàn tâm toàn ý dốc sức sáng tác, nhưng lại bỏ quên công việc ban đầu của mình. Vậy nên bây giờ cô ấy đã vì Tổ quốc thân yêu mà đến Ai Cập cổ đại phơi nắng, đổ mồ hôi sôi nước mắt, mang hết nhiệt huyết ra nghiên cứu cùng với các chuyên gia khảo cổ ưu tú nhất đến từ các quốc gia khác nhau về sự phát triển của văn minh nhân loại. Đối với Nặc Ngôn yêu cái đẹp như mạng, đây thật sự là sự trừng phạt không nhỏ.”
Khán giả bên dưới cười ầm lên, rốt cuộc Friso cũng thở phào nhẹ nhõm.
Giải thưởng quan trọng như vậy cũng không tới, sau sự kiện này nhất định sẽ bị người khác bàn tán, gây ảnh hưởng không tốt với danh dự của non bé sau này. Quản lí này cũng rất tốt, giải thích nguyên nhân Nặc Ngôn không tới nhận giải vô cùng khéo léo, còn không hề cẩu thả. Dù sao làm việc vì đất nước quan trọng nhiều lễ trao giải nho nhỏ này.
Trận cười qua đi, Mạch Nhạn bất đắc dĩ nhún vai, nhếch khóe miệng lên mỉm cười dí dỏm: “Một lần nữa xin cảm ơn mọi người đã ủng hộ Nặc Ngôn, hy vọng cô ấy có thể sớm ngày nghiên cứu ra thành tựu cống hiến cho sự phát triển của văn minh nhân loại, rồi tiếp tục mang đến nhiều tác phẩm hay hơn cho mọi người.”
Nhìn phản ứng tốt của mọi người dưới sân khấu, Mạch Nhạn thầm lau mồ hôi.
Nặc Ngôn đáng chết này, vốn dĩ không cần đến Ai Cập tham gia quật mộ, nhưng vì ghét bỏ lễ trao giải quá nhàm chán mà chơi trò lâm trận bỏ trốn với cô ấy, sáng sớm hôm qua đã bay đến Ai Cập. Cô ấy nguyền rủa cho cô gặp phải xác ướp ở kim tự tháp chôn sâu dưới lòng đất!
Nặc Ngôn ở trong lăng mộ tại Ai Cập xa xôi đột nhiên cảm thấy sau lưng có một trận gió lạnh thổi qua, hắt xì hơi hai cái liên tục.
Chuyên gia Malik bên cạnh quan tâm hỏi: “Nặc Nặc, ổn không vậy? Không khí dưới lòng đất không tốt lắm, cô lên trên nghỉ ngơi đi.”
Nặc Ngôn xoa mũi, nhìn xung quanh một vòng: “Không sao đâu ạ, chắc là hít phải tro bụi nên bị sặc.”
Sau đó, cô tiếp tục cầm lấy bàn chải nhỏ chải sạch văn vật trong tay.
Một tuần sau, Nặc Ngôn phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang nên đen đi nhiều. Cô trở lại ổ nhỏ của mình, thoải mái dễ chịu ngâm mình trong nước ấm. Cô nhìn người trong gương, làn da vốn dĩ trắng nõn hồng hào đã phơi nắng thành màu lúa mạch.
Ừm, được rồi, phơi nắng càng khỏe mạnh.
Một tay cô cầm khăn lông lau mái tóc còn ẩm ướt, một tay bật máy tính lên. Cô ở dưới lòng đất đã một tuần, đến cả di động cũng không có tín hiệu, mong là sẽ không có quá nhiều công việc chồng chất.
Cô vừa mới đăng nhập tài khoản xong, nhóm chat lập tức gọi video tới. Sau khi kết nối, cô phát hiện tất cả mọi người trong Ám Dạ đều online.
Già Lam vô cùng phô trương huýt sáo một tiếng: “Ha ha, đúng lúc mỹ nhân tắm rửa, bảo bối à, chuyến đi vui vẻ không?”
Nặc Ngôn cười tủm tỉm trả lời: “Chói mù hai mắt tôi luôn.”
Hai mắt Già Lam đỏ bừng lên: “Lại đào được bảo bối gì rồi?”
“Quyền trượng của một vị Pharaoh nào đó ở giữa thế kỷ XIII.”
“Ngứa tay quá đi.”
Anna đang cúi đầu bận làm việc rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc, nói: “Chặt đi.”
Già Lam chu mỏ trừng mắt, ấm ức lên án: “Cậu không yêu tôi nữa!”
Anna đáp lại anh ta bằng một cái liếc mắt, cúi đầu làm việc tiếp.
Nặc Ngôn cười ha ha, trêu chọc: “Ngoan, Ricky ở Iran.”
Ricky vẫn luôn im lặng xem kịch vội vàng dang tay ra lên tiếng: “Lam bảo bối, lại đây, mau sà vào lòng anh nào.”
Mắt Già Lam trợn to, mặt phồng lên gọi đại ca tố cáo bằng giọng ấm ức: “đại ca, bọn họ đều bắt nạt tôi!”
Tô Thành và Anna là hai người bận nhất trong số bọn họ, nghe thấy có người gọi mới ngẩng đầu lên. Tô Thành không thèm nhìn Già Lam đang chất chồng oán niệm, nói với Nặc Ngôn: “Tôi muốn chuyển tuyến Châu Á đến một nơi mới, chúng ta rút khỏi thành phố S. Nặc Nặc, cô đến nước Z một chuyến, phối hợp với Vương Dương chuyển chi nhánh đi.”
Lần này đến lượt Nặc Ngôn trừng mắt, khó hiểu hỏi: “Đại ca, sao lại thế? Tại sao?”
Thành phố S là tuyến Châu Á của Ám Dạ, đồng thời cũng cũng là cứ điểm quan trọng nhất của thị trường nước Z, rút khỏi thành phố S tương đương với rút khỏi thị trường nước Z. Nặc Ngôn trừng to hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nếu cô nhớ không lầm thì cô mới là người phụ trách của tuyến Châu Á mà?
“Bởi vì nhà kho ngầm Lưu Hoa bị cảnh sát phá huỷ à? Có liên quan tới Vân Tiêu sao?” Ricky nhanh chóng phản ứng lại.
Nặc Ngôn cũng biết chuyện kho hàng bị phá huỷ, nhưng chắc chưa nghiêm trọng đến mức cần phải rút lui chứ? Lại là Vân Tiêu?
Tô Thành dừng một chút nói: “Chuyện này có lẽ cũng có liên quan tới Vân Tiêu, nhưng chúng ta rút lui không hoàn toàn là bởi vì chuyện đó.”
“Không được!”
“Không được!”
“Không được!”
Bất ngờ nghe được ba tiếng đồng thanh, Nặc Ngôn khó hiểu liếc mắt nhìn ba người kia, hỏi: “Vì sao?”
Già Lam nghiêm túc nhìn đại ca nói: “Nếu chuyện này có liên quan tới Vân Tiêu, một mình Nặc Nặc đi thì quá nguy hiểm.”
Ricky cũng bất mãn nói: “Thành phố S có chi nhánh của Vân Tiêu, để con cừu non Nặc Nặc này qua đó chính là đưa dê vào miệng cọp đấy!”
Anna đang bận rộn cũng liếc Nặc Ngôn một cái, chép miệng nói: “Nặc Nặc quá đơn thuần, Vân Tiêu quá hung tàn!”
Nặc Ngôn nổi giận: “Cậu… Các cậu coi tôi là đồ trang trí à?”
Tôi vô dụng đến vậy sao? Dù thế nào thì tôi cũng phụ trách tuyến Châu Á nhiều năm như vậy rồi, chưa từng làm hỏng chuyện gì, vậy mà sao mọi người đều không tin tưởng tôi vậy chứ?
Tô Thành nhíu mày: “Lần này Nặc Nặc đi giám sát việc di dời, những chuyện khác không cần nhúng tay.”
Nặc Ngôn không còn gì để nói: “Éc, vậy được, cảm ơn đại ca đã tin tưởng, tôi đi thu dọn đồ đạc, ngày mai sẽ lên đường.”
Tô Thành suy nghĩ rồi ra lệnh: “Bây giờ Kim qua Myanmar luôn đi, thu xếp để chuẩn bị tiếp nhận di dời.”
Kim kêu rên không ngừng: “Đại ca, tôi đang ở Amazon đấy!”
Tô Thành lạnh nhạt quét mắt nhìn cậu ta : “Chắc cậu thích tôi sắp xếp cho cậu đến Sahara hơn nhỉ?”
Kim ai oán trừng mắt nhìn mọi người: “Đám tội nhân các người, tôi là phải làm ảnh đế, ảnh đế đấy!”
Tên khùng Già Lam gian xảo vứt cho cậu ta một đôi mắt quyến rũ: “Lại đây cầu xin tôi đi!”
Kim chuyển hướng sang Nặc Ngôn: “Nặc Nặc, cho tôi kịch bản đi.”
Nặc Ngôn ho hai tiếng, cố nén cười, nghiêm túc nói: “Ngoan, tôi tin cậu giỏi nhất, hiện tại, cậu thích hợp đi làm công việc quan trọng nhưng nguy hiểm này hơn Già Lam.”
Nghe Lâm Nặc nói xong, vô số oán niệm của Kim bay đi, cuối cùng đại ca lên tiếng: “Chú ý an toàn!”
Đóng máy tính lại, cô gọi điện thoại về nhà. Bố mẹ đều không ở nhà, nên cô nói với quản gia La rằng tối nay mình sẽ về ăn cơm. Sau khi thu dọn hành lý xong, cô nằm trên giường, cơ thể mỏi mệt đến kiệt quệ nhưng lại không thể ngủ được.
Dĩ nhiên Nặc Ngôn biết Vân Tiêu rất nguy hiểm, là tổ chức lính đánh thuê thuộc top 3 thế giới, thực lực của Vân Tiêu không thể nghi ngờ. Về phần Ám Dạ – “anh cả” của các tổ chức buôn lậu văn vật kim cương, tại sao lại có xung đột với Vân Tiêu thì đại ca chưa từng nhắc đến, chỉ là mơ hồ nói là đã có từ rất nhiều năm rồi.
Khi đó Nặc Ngôn vẫn chưa gia nhập Ám Dạ, cho nên cô cũng không rõ lắm, nhưng cô thấy rõ những xung đột lớn nhỏ của hai tổ chức này trong mấy năm qua. Ngoài việc quấy rối, phá hoại lẫn nhau khi làm nhiệm vụ ra, Vân Tiêu còn không ngừng khiêu khích Ám Dạ. Rất nhiều tổ chức lợi dụng sự mâu thuẫn của Vân Tiêu và Ám Dạ tạo ra không ít phiền toái cho cả hai tổ chức này.
Nguyên nhân đại ca vẫn luôn không để ý tới sự khiêu khích của Vân Tiêu, một là vì không muốn để những kẻ khác ngư ông đắc lợi; hai là Ám Dạ cũng chỉ buôn lậu kim cương văn vật mà thôi, tuy mỗi thành viên trong tổ chức đều là binh sĩ lục địa được huấn luyện từ nhỏ, năng lực tác chiến đều rất cao, cũng có vũ khí và trang bị tiên tiến nhất, nhưng những thứ đó đều chỉ dùng để tự vệ, quân số cũng không nhiều. Trong khi đó, Vân Tiêu là tổ chức lính đánh thuê mà dù tác chiến từng binh sĩ, hay là tác chiến đoàn thể thì những vũ khí được trang bị đều là tốt nhất. Nếu phải đối đầu chính diện thì Ám Dạ nhất định sẽ gặp bất lợi. Nếu không nắm chắc phần thắng, với tính cách cẩn thận của đại ca, anh ta sẽ không cho động thủ trước.
Nặc Ngôn được huấn luyện ở Ám Dạ mấy năm nay, tuy không đánh lại những cao thủ giống như đại ca nhưng năng lực chạy trốn vẫn có, vậy nên cô cũng không lo lắng. Hơn nữa, những năm nay mấy người đại ca đã bảo vệ cô quá tốt, ngoài trụ sở chính của Ám Dạ ở nước E ra thì chưa bao giờ để cô tiếp nhận nhiệm vụ ở khu khác. Lần này nhận được nhiệm vụ này, cô không khỏi phấn khích.
Điều Nặc Ngôn không nói là khi nghe được nhiệm vụ lần này, cô đã quyết tâm đi đến nước Z, cho dù tất cả mọi người đều phản đối. Nơi đó, cô cần phải trở về.
Nằm trên giường lăn qua lộn lại hồi lâu, trong đầu mơ mơ màng màng đều là những chuyện trước kia, cô nằm trên giường gọi điện thoại cho Mạch Nhạn.
Mạch Nhạn là bạn đại học của Nặc Ngôn, cũng là người bạn tốt đầu tiên của Lâm Nặc sau khi trọng sinh. Sau đó, cô bước vào showbiz, Mạch Nhạn đã trở thành quản lí của cô.
Điện thoại vừa được kết nối, bên kia đã mắng như tát nước: “Nặc Ngôn cậu là đồ vô sỉ! Lễ trao giải quan trọng như vậy, cậu lại chạy trước giờ. Nếu ánh mắt có thể giết người thì thầy hướng dẫn của cậu đã giết tớ mấy trăm lần rồi, cậu là đồ… @#¥%……&&.”
“Tớ muốn đến nước Z, ngày mai sẽ xuất phát, đích đến là thành phố S.”
“A… Cậu lại nữa rồi, tớ dốc hết tâm huyết lập ra kế hoạch làm việc đấy, mẹ, cậu cứ xằng bậy như vậy thì tớ sẽ chết đấy #¥%%……”
Nặc Ngôn trực tiếp làm lơ Mạch Nhạn đang oán giận mà treo điện thoại.
Nhìn đồng hồ thấy thời gian còn sớm, cô rời giường, mở máy tính lên, viết tiếp tác phẩm mới vừa mới bắt đầu, viết lại xóa, viết lại xóa, trước sau đều không thể yên lòng. Cô mặc quần áo vào, lái xe đến Ladys’ mát xa tinh dầu. Cuối cùng dưới lực độ mát xa vừa phải, cô ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại, cô nhìn đồng hồ đã là bảy giờ tối.
Khi cô về đến nhà, mẹ đang vắt chân ngồi ở trên sô pha xem ti vi, bố thì cầm bấm móng tay giúp mẹ cắt móng chân. Lần nào cô về nhà cũng thấy hai người khoe ân ái một cách công khai như vậy.
“Mẹ à, mẹ lại bắt nạt bố rồi.”
“Anh yêu à, em có sao?” Mẹ dùng vẻ mặt vô tội nhìn bố.
“Em yêu, anh cam tâm tình nguyện mà.” Bố lập tức tỏ vẻ nịnh nọt.
“Được rồi, đừng khoe ân ái nữa, bảo bối của hai người sắp chết đói rồi.”
Trên bàn cơm, đầy một bàn đều là những món ăn của nước Z mà cô thích ăn nhất. Tuy rằng ngày thường trước mặt bố mẹ, cô luôn bị xem như vô hình, nhưng mỗi lần cô về nhà, hai người đều dặn dò quản gia làm món cô thích ăn nhất. Có lẽ cô không phải con gái của bọn họ, nhưng cô đã gọi bố mẹ năm năm rồi, trong lòng cô, bọn họ chính là bố mẹ ruột.
Cơm nước xong xuôi, cô báo cáo tình hình công tác tại Ai Cập lần này cho bố. Bố cô là chủ của Viện Bảo tàng Hoàng gia nước E, nên ông cảm thấy hứng thú với mấy thứ này. Còn giải thưởng Nobel văn học gì đó, trong mắt bố cô, nó còn không bằng một cái bình vỡ khai quật được.
Cô tặng bố một cái lọ thuốc hít nhũ vàng từ thời nhà Thanh của nước Z mua được ở chợ đen, lại tặng cho mẹ một cái lắc tay hồng ngọc Ai Cập. Sau khi lấy lòng được hai vị phụ huynh, cô mới nói chuyện mình muốn đến nước Z phát triển, quả nhiên hai phụ huynh vẫn còn đang vui vẻ với món quà nên không hỏi kĩ mà thả cho cô đi luôn.
Nặc Ngôn thầm cảm thán, may mà dây thần kinh của hai vị phụ huynh này khá thô, nếu không thì cô sẽ rất khó giải thích.
Khi cô lái xe về đến chỗ ở của mình thì đã hơn mười giờ đêm. Cô ngồi trên cái ghế dài ven đường, hút một điếu thuốc. Trong làn khói nhẹ lượn lờ, suy nghĩ của cô rất hỗn loạn.
Có lẽ là di chuyển cả một ngày đã mệt mỏi, nên khi đặt chân vào nhà và được nằm lên giường, cô không suy nghĩ được gì nữa, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Cảnh tượng máu tươi đầm đìa cuối cùng ở kiếp trước lại xuất hiện trong giấc mơ.
“Đừng mà…”
Nặc Ngôn thét lên rồi bật dậy, trái tim đập thình thịch, dư am của sự sợ hãi trong giấc mơ kéo dài đến hiện thực, cơ thể cô ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cô bật đèn lên, nhìn đồng hồ, mới chỉ ba giờ sáng.
Cô đứng dậy đi vào phòng tắm, người trong gương sắc mặt trắng bệch. Cô vốc một vốc nước lạnh rửa mặt, hai tay vỗ mạnh lên má làm gương mặt hồng hào lại một chút, rồi xả đầy nước ấm vào bồn tắm, ngâm cả cơ thể vào nước ấm. Được nước ấm xung quanh bao quanh, nhịp tim cuối cùng cũng dần dần ổn định lại.
Năm năm trước cô vẫn là Lâm Nặc, cảnh xuất hiện lặp đi lặp lại trong mơ chính là cảnh tượng cuối cùng trong trí nhớ kiếp trước của cô: đứa bé chưa ra đời, người đàn ông tàn nhẫn tuyệt tình, máu tươi văng khắp nơi, cơ thể tan tành… Khi cô mở mắt ra một lần nữa, hoàn cảnh xa lạ, những con người xa lạ, cô trở thành Nặc Ngôn mười lăm tuổi, ông ngoại là em trai của nữ hoàng nước E, mấy người cậu ruột giữ vai trò quan trọng trong giới chính trị nước E, ông nội là người sáng lập Tập đoàn Dalton hô mưa gọi gió giới kinh tế Á – Âu, bố là chủ Viện Bảo tàng Hoàng gia nước E.
Mọi người nghĩ rằng Nặc Ngôn bị thương ở đầu nên mất trí nhớ, không kiêu ngạo tùy hứng nữa mà trở nên ngoan ngoãn hơn khiến ai cũng yêu thương hơn lúc trước.
Ở kiếp trước, mẹ Lâm Nặc là giáo sư Lịch Sử, từ nhỏ cô đã đặc biệt nhạy cảm với lịch sử. Bốn năm đại học, cô là sinh viên ưu tú nhất của khoa Khảo Cổ, nhiều lần tham gia nghiên cứu khai quật di tích lịch sử quan trọng với thầy cô.
Còn ở kiếp này, bố của Nặc Ngôn là chuyên gia giám định văn vật nổi tiếng nhất. Lúc học đại học, Nặc Ngôn không chút do dự lựa chọn khoa Khảo Cổ của đại học B nổi tiếng nước E, mà thân phận chủ Viện Bảo tàng Hoàng gia nước E của bố cũng mang đến cho Nặc Ngôn rất nhiều thuận tiện về mặt nghiên cứu văn vật. Trong hai năm ngắn ngủi, Nặc Ngôn đã bộc lộ tài năng trong lĩnh vực này, những luận văn học thuật của cô được Hội Nghiên cứu Văn vật Thế giới dùng làm tài liệu tham khảo, cô được mệnh danh là thiên tài trong giới nghiên cứu văn vật.
Ba năm trước, khi cô và thầy hướng dẫn cùng nhau đến rừng Amazon khai quật một di tích lịch sử bị mọi người lãng quên nhiều năm đã bị dân địa phương bắt lại, may mắn gặp được Tô Thành và được giải cứu.
Hai tháng sau, ở Luân Đôn, Tô Thành tìm được cô rồi mời cô gia nhập Ám Dạ. Tô Thành cũng không giấu giếm mà nói rõ với cô, Ám Dạ là tổ chức buôn lậu văn vật kim cương lớn nhất toàn cầu, hy vọng cô suy nghĩ thật kỹ khi gia nhập.
Cô đồng ý không chút do dự. Trong thế giới của cô, làm cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là nắm bắt mọi cơ hội để có thể không ngừng nâng cao thực lực. Sau đó cô từng tò mò hỏi Tô Thành, vì sao trong rất nhiều người, anh ta lại chọn cô. Tô Thành nói, khi đó cô mới mười bảy tuổi đã xuất sắc trong lĩnh vực nghiên cứu văn vật như vậy, tổ chức cần có những nhân tài như cô. Điều quan trọng nhất là, khi bị bắt cóc, tất cả mọi người ai cũng đều sợ hãi ra mặt, chỉ cô là có ánh mắt cực kỳ bình tĩnh.
Ba năm này, Nặc Ngôn đã mang đến lợi ích không nhỏ cho Ám Dạ, chỉ riêng việc trụ sở chính của Ám Dạ chuyển từ New York đến Luân Đôn đã có thể nhìn ra được. Mà Nặc Ngôn, dù là chuyên gia văn vật hay là nhà văn thiên tài thì cũng là lớp vỏ bọc hoàn mỹ cho thân phận lãnh đạo Ám Dạ của cô.
Ngủ đông năm năm, cô của bây giờ cần phải quay về chấm dứt tất cả ân oán trước kia.