Chương 9: Cô hãm hại người khác như vậy đấy
Nghe Trần Thiên Mặc nói thẳng mối quan hệ của mình và Trần Bách Xuyên, khuôn mặt Mục Miên Miên lập tức tái nhợt. Dì nhỏ sợ tới mức tay chân run rẩy, muốn đi tới túm lấy tay áo cô nhưng lại không dám, tay giơ lên lại buông xuống.
Vẻ mặt cô dâu nhỏ bị bắt nạt này thật sự rất khó để khiến Trần Thiên Mặc liên tưởng tới hình tượng đại tỷ trong trại giam của dì ở kiếp trước.
Dì nhỏ là một người phụ nữ lợi hại, vô cùng mạnh mẽ, làm kế toán ở nông trường nuôi hải sâm của Trần Bách Xuyên. Trên có thể chống trời, dưới có thể đạp đất, nhưng mỗi khi gặp Trần Thiên Mặc thì cứ như chuột gặp mèo vậy.
Thật ra dì nhỏ chỉ lớn hơn Trần Thiên Mặc tám tuổi, lúc mẹ của cô bỏ đi thì dì nhỏ chỉ mới mười hai tuổi.
Trần Thiên Mặc không biết rốt cuộc cha và dì nhỏ ở bên nhau lúc nào, nhưng ban đầu Trần Bách Xuyên nuôi cô em vợ nhỏ hơn ông mười lăm tuổi này như con.
“Thiên Mặc, dì với ba của cháu không phải… không phải như thế… Dì… Cháu đừng nghĩ nhiều.” Dì nhỏ lo lắng xoắn vặn cái tạp dề, gương mặt bầu bĩnh như chực khóc đến nơi.
Nếu lúc này có thêm một đoạn nhạc bi ai thì chắc dì có thể ngay lập tức quỳ xuống khóc lóc luôn đấy!
Trần Thiên Mặc dịu giọng, cố gắng lộ ra vẻ mặt hiền lành, hy vọng không khiến dì nhỏ bị áp lực lớn. Chẳng biết trước kia mình đã làm chuyện gì mà dì nhỏ lại bị ức hiếp thành ra thế này nữa? Chậc chậc.
“Không phải như vậy thì sao dì biết cả đêm ông ấy không ngủ?”
Tuy Trần Thiên Mặc tự thi lấy bằng khi còn ở trong tù, nhưng vẫn theo con đường chính quy, học về cách đọc vị biểu cảm của con người càng không giống như đám du côn giang hồ. Chính xác mà nói đó là một kiểu tâm lý học, cảnh sát ở nước ngoài đều dùng khi phá án.
Giáo viên hướng dẫn của cô là giáo sư đứng đầu ngành Tâm lý học tội phạm trong nước hiện nay, đồng thời là một trong những boss lớn nhất của giới cảnh sát trong nước. Về phần tại sao bà phải vào trại giam dạy cô thì đây là một mối nghi hoặc chưa được giải đáp.
Nói chung, bản lĩnh hiện tại của cô đều xuất phát từ việc học hành hẳn hoi mà ra cả.
Lão già nhiều kinh nghiệm sống kia không che giấu được điều gì trước đôi mắt sắc sảo của cô, trăm mối sơ hở của cha và dì nhỏ hiển nhiên càng không lừa được cô.
“Dì… Dì… Dì sợ cháu không về, sợ cha cháu không có ai chăm sóc, nên dì mới tới đây… Dì ở phòng khách…” Dì nhỏ giấu đầu hở đuôi, lắp bắp giải thích.
Trần Thiên Mặc nhìn dì, dì chớp mắt nhiều lần, ngón tay nắm chặt tới mức trắng bệch.
“Tần suất chớp mắt bình thường là 30 đến 50 lần mỗi phút. Khi bị áp lực tâm lý quá lớn sẽ chớp mắt nhiều lần hơn. Dì nhỏ, sao dì lại chớp mắt nhanh như vậy?”
Dì nhỏ trợn tròn mắt, cố gắng không chớp mắt nữa. Vừa rồi mình chớp mắt rất nhanh sao?
Mối quan hệ tình cảm của Trần Bách Xuyên bị con gái vạch trần, theo bản năng ông giơ tay sờ mũi. Còn chưa mở miệng nói gì, Trần Thiên Mặc đã nhướng mày với ông.
“Con người lúc đang nói dối thì lượng máu dồn xuống mũi nhiều hơn nên không nhịn được phải gãi… Cha, cha đang muốn nói cha và dì nhỏ của con không thân thiết phải không?”
Chẳng qua chỉ là đắp chăn bông nói chuyện phiếm. Một thiếu nữ lớn tuổi (béo), một người độc thân có tuổi, tình bạn này thật sự thuần khiết, cô tin…
Mới là lạ!
Trần Bách Xuyên lúng túng thả tay xuống: “Khụ, quả là không học tốn công, tiếp tục học đi.”
Đây không phải hành động biến tướng của việc thừa nhận hay sao? Dì nhỏ sắp ngất rồi. Thôi xong, sau này không chỉ cách xa với bán kính ba mét nữa! Ba mươi mét, không, ba trăm mét cũng không được!
“Thiên Mặc, việc này không trách cha cháu được, đều tại dì. Cháu muốn giận thì cứ giận dì. Bây giờ dì sẽ đi, sau này dì không tới nữa, dì…”
“Dì không đến, cháu ăn thịt kho tàu của ai làm bây giờ? Dì nhỏ, có phải dì đang kho thịt trong bếp không?”
Nghe Trần Thiên Mặc nói vậy, dì nhỏ lại tròn xoe mắt, tròng trắng lộ ra nhiều hơn so với bình thường. Trần Thiên Mặc vỗ vào ngấn thịt ở bụng dì nhỏ.
“Cháu thích món ăn của dì, cũng thích dì, thế nhưng cháu không thích thịt của dì, có thể giảm cân một chút được không?” Quá béo sẽ dễ bị bệnh.
“Con đừng bắt nạt dì nhỏ của con.” Trần Bách Xuyên nhận ra con gái không bài xích Mục Miên Miên. Sau khi bị tên đàn ông cặn bã kia làm loạn một trận, con gái của ông ngày đi ngàn dặm(*); ông cũng tiến bộ không ít, biết dùng đến cả thành ngữ.
(*) Tiến bộ cực nhanh.
Trần Thiên Mặc cầm tờ báo trên bàn để che mặt, Mục Miên Miên thì che miệng. Trời ạ, lẽ nào Thiên Mặc… chấp nhận mình rồi?
Hạnh phúc tới thật sự quá đột ngột khiến dì nhỏ không thể tin nổi đó là sự thật.
Chuông điện thoại trong nhà đúng lúc vang lên, Mục Miên Miên đứng gần hơn nên nhận điện thoại.
“Tìm Mặc Mặc à, chờ một chút… Mặc Mặc, điện thoại của cháu này.” Giọng nói thật mềm mại. Sao mình cảm thấy giọng nữ ở đầu dây bên kia rất quen tai nhỉ? Hình như đã nghe qua ở đâu đó…
Trần Thiên Mặc đặt báo xuống, nghe điện thoại.
“Mặc Mặc à, là mẹ đây, con có tiện gặp mẹ không? Mẹ rất lo lắng cho con.”
Giọng nữ ở đầu bên kia điện thoại có hơi sốt sắng, đôi mắt Trần Thiên Mặc dần trở nên âm trầm.
“Được, quảng trường đối diện quán Lãnh Ẩm Thính.”
Khi cô vừa cúp máy, Mục Miên Miên bèn hỏi: “Mặc Mặc, là ai vậy?”
“Nam hay nữ?” Trần Bách Xuyên để ý mỗi chuyện này, luôn có mấy thằng oắt con nhớ thương con gái ông.
“Là nữ… Không biết vì sao nghe giọng rất quen.”
Có thể không quen hay sao? Đó chính là chị ruột của dì, mẹ ruột của Trần Thiên Mặc, Mục Phi Phi.
Từ lúc Trần Thiên Mặc ba tuổi, Mục Phi Phi đã bỏ trốn theo người đàn ông khác, hơn mười năm nay không hề có tin tức gì. Khi đó dì nhỏ vẫn còn bé nên không nhớ ra là chuyện rất bình thường.
Vào nửa năm trước, Mục Phi Phi chợt tới tìm Trần Thiên Mặc, khóc lóc nói với cô rằng bà ta rất hối hận, rồi sau đó cho cô tiền, mua các loại quà tặng cho cô.
Nghĩ tới việc đã nhiều năm nay bị thiếu thốn tình thương của mẹ, cô con gái được một người đàn ông nghiêm khắc dạy dỗ khó có thể từ chối. Cô còn chưa kịp suy nghĩ tới âm mưu đằng sau việc đột nhiên mẹ đối xử tốt với mình thì đã ngốc nghếch rơi vào bẫy của bà ta.
Mục Phi Phi xúi giục Trần Thiên Mặc, để cô hoàn toàn đoạt tuyệt quan hệ với Trần Bách Xuyên. Ban đầu cô gả cho gã đàn ông cặn bã, sau đó lại gây dựng sự nghiệp, gài bẫy cha mình. Đằng sau những quyết định sai lầm vào kiếp trước của Trần Thiên Mặc đều có bóng dáng của Mục Phi Phi.
Vì sao một người mẹ ruột lại có thể nhẫn tâm bỏ mặc con gái, sau đó lại một lần nữa đưa con gái lên bước đường sai lầm? Ở kiếp trước, Trần Thiên Mặc chưa từng suy nghĩ cẩn thận về điểm này.
Cho dù về sau học tâm lý học với danh sư, nhìn rõ lòng người, thế nhưng Trần Thiên Mặc vẫn không hiểu nổi Mục Phi Phi. Tại sao lại có một người chỉ chăm chăm lừa gạt con gái mình, không để con gái mình sống tốt chứ?
Đáp án chưa được tháo gỡ thì trong lúc cô ngồi tù, Mục Phi Phi đã gặp tai nạn giao thông rồi chết.
Trần Thiên Mặc cầm túi nhỏ của mình lên, nói không muốn ăn cơm rồi ra khỏi cửa. Cô muốn tháo gỡ bí ẩn của kiếp trước.
Mục Miên Miên lộ ra vẻ mặt ưu tư, nhìn Trần Thiên Mặc rời đi: “Anh rể, có phải Mặc Mặc đi gặp Lâm Tường không? Khó khăn lắm mới chia tay, không thể quay lại được. Nếu không em lén đi tới đó xem thử nhé?”
Trần Bách Xuyên xua tay: “Không sao.” Với biểu hiện vừa rồi, ông hoàn toàn tin tưởng con gái.
Nhẫn nhịn bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đợi được đến lúc con gái trưởng thành. Trần Bách Xuyên nghĩ tới việc Trần Thiên Mặc vừa dùng những gì cô học được để thăm dò mình và Miên Miên, càng nghĩ càng thấy buồn cười. Ông vòng tay qua eo Mục Miên Miên – nhiều thịt, hai tay ôm vừa đẹp, cảm giác an toàn như ôm cây lớn vậy.
Mục Miên Miên hô lên: “Anh điên à!”
Trần Bách Xuyên cười ha hả, vỗ cái mông đầy đặn của dì nhỏ, cảm giác rất tuyệt.
“Điên cái gì mà điên, đi lấy rượu Mao Đài ra đây cho anh, anh phải uống một chút.”
“Bác sĩ không cho anh uống rượu…”
“Vợ à, nhanh lên một chút.” Con gái cũng đã chấp nhận mùa xuân thứ hai của ông thì ông còn quan tâm cái gì nữa chứ!
Đĩa đồ ăn trong tay Mục Miên Miên rơi xuống đất. Anh rể mới gọi mình là gì?!
Trần Bách Xuyên nhìn thức ăn rơi vãi đầy dưới sàn nhà. Đúng là vui quá hóa buồn.