Chương 8: Dễ dàng chọc thủng
Nghe con gái nói muốn trở lại trường tiếp tục học, Trần Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm, thân thể căng thẳng liền thả lỏng trên sô pha.
“Con muốn quay trở về trường học, cha rất nhẹ nhõm sao?” Trần Thiên Mặc hỏi.
Trần Bách Xuyên giơ tờ báo lên, giọng điệu như thể không quan tâm: “Cha mặc kệ con, con thích như thế nào thì làm như thế. Dù sao cuộc sống là của con, tương lai không làm tốt thì đừng có trở về tìm cha mà khóc.”
Vẫn là kiểu cứng rắn không được người khác yêu thích, nhưng Trần Thiên Mặc có thể cảm giác được khuôn mặt thoải mái của cha đằng sau tờ báo. Ông già này, đang âm thầm vui vẻ chứ gì?
Dì nhỏ bưng thức ăn từ phòng bếp đi ra, không chút khách khí vạch trần ông.
“Anh rể, anh đừng lúc nào cũng tức giận như vậy. Thiên Mặc à, rõ ràng ông ấy rất quan tâm đến cháu đấy. Cháu không biết đâu, cha cháu vì chuyện của cháu mà không ngủ yên mấy đêm liền. Ông ấy sợ sau khi kết hôn cháu sẽ bị trường cảnh sát đuổi học, còn mang theo quà đến nhà lãnh đạo trường…”
Thực ra trường cảnh sát không có quy định rõ ràng về việc sinh viên kết hôn; nhưng Trần Thiên Mặc xin nghỉ quá hạn, còn giấu giếm mục đích xin nghỉ. Chỉ riêng điểm này thôi, trường học đã có quyền đuổi học cô.
“Cha cháu tìm lãnh đạo trường cháu? Chuyện này xảy ra khi nào?” Kiếp trước cô thật sự không biết.
Trần Bách Xuyên thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn dì nhỏ: “Sao em lại nói nhảm nhiều như vậy?”
Dì nhỏ không để ý đến lời cảnh cáo của Trần Bách Xuyên, tiếp tục “mật báo” cho Trần Thiên Mặc: “Ngày hôm qua, cha cháu mang theo mấy chai Mao Đài, mấy bao Trung Hoa, mấy bao Ngọc Khê, chạy đến nhà lãnh đạo trường cháu để nhờ người ta chăm sóc cháu nhiều hơn.”
Trần Thiên Mặc còn đang trong kỳ nghỉ, tạm thời sẽ không bị đuổi học. Trần Bách Xuyên sợ con gái sau khi kết hôn sống chết không trở lại trường nên muốn đề phòng chu đáo.
“Lãnh đạo trường cháu nhận rồi?”
Dì nhỏ mang vẻ mặt khổ sở: “Ném hết ra ngoài. Mao Đài năm 82 vỡ vụn toàn bộ.”
Trần Thiên Mặc xoa huyệt thái dương. Thảo nào kiếp trước cô bị đuổi học nhanh như vậy. Một phần là do cô tự tìm đường chết, nhưng một phần cũng do đồng đội heo là cha.
Chạy đến cái nôi của cảnh sát để “đút lót”, không bị ném quà đi mới là lạ.
Những người có thể làm giáo sư hoặc lãnh đạo trong trường học của cô đều có cấp bậc cảnh sát không thấp. Đặc biệt chuyên ngành của cô còn nghiên cứu tội phạm, mọi người đều rất ngay thẳng. Cha xách Mao Đài đi không bị người ta bắt thật sự là lãnh đạo đã nương tay rồi.
“Phụ nữ không đi nấu cơm mà còn ở đây luyện lưỡi làm gì, dài dòng!” Trần Bách Xuyên đập tờ báo lên bàn một cách nặng nề, khuôn mặt già nua tràn đầy xấu hổ.
Bình thường dì nhỏ rất ngoan ngoãn nghe lời ông, hôm nay lại bất chấp: “Anh không cho em nói em cũng phải nói. Em không thể nhìn thấy cha con anh mâu thuẫn như trước nữa. Thiên Mặc, cha cháu vì cháu mà thật sự hao phí rất nhiều công sức.”
Vừa nói dì vừa chống nạnh, khác hẳn với dáng vẻ “cô con dâu nhỏ” thường ngày. Đây là hành động bảo vệ lãnh thổ cơ bản… À không, cha đã sớm bị dì vơ vào địa bàn rồi.
Trần Thiên Mặc làm tư thế mời dì. Trần Bách Xuyên giơ chén trà lên, uống nước che giấu vẻ không được tự nhiên.
“Cha cháu ngăn cản cháu kết hôn không được thì bắt đầu suy nghĩ đường lui cho cháu, đến trường tìm lãnh đạo không ổn, ông ấy lại cân nhắc cái khác, thậm chí còn tìm cả trường học ở nước ngoài. Cha cháu muốn cháu kết hôn rồi xuất ngoại; ông ấy còn nói tách khỏi tên khốn Lâm Tường kia có lẽ cháu sẽ tỉnh táo lại.”
Trần Bách Xuyên siết chặt nắm đấm: “Em nói cái này làm gì! Không phải anh quan tâm nó, anh sợ tương lai nó bị tên chết tiệt Lâm Tường kia hãm hại, kết quả lưu lạc trên đường, một miếng cơm cũng không có mà ăn. Mọi người bàn tán rằng con gái Trần Bách Xuyên này đi xin cơm thì anh mất mặt!”
Đôi mắt Trần Thiên Mặc trở nên thâm trầm.
Kiếp trước sau khi cô bị đuổi học, cha ném cho cô mấy tờ quảng cáo tuyển sinh của trường đại học tư thục nước ngoài. Khi đó ông cũng mang chính khẩu khí này. Trời ơi! Đến chịu!
Dùng giọng điệu quật cường để che giấu nỗi lòng sâu kín, khiến người ta có cảm giác bị sỉ nhục. Lúc đó Trần Thiên Mặc cứng rắn quyết đoán từ chối, không hề biết rằng trong lời nói ấy ẩn chứa biết bao tâm huyết của cha.
“Tim cha cháu không tốt, mấy năm nay tự mình làm trang trại, sức khỏe đã sớm suy yếu. Vì tìm trường học cho cháu mà mấy đêm không chợp mắt, dì còn nhìn thấy ông ấy lén uống thuốc trợ tim… Mặc Mặc à, ông ấy nói chuyện không dễ nghe, nhưng ông ấy thực sự quan tâm đến cháu, chứ không phải không quan tâm như cháu nghĩ đâu.”
Nói xong dì nhỏ lau nước mắt. Sự tình náo loạn đến mức này, dì là người áy náy nhất.
Nếu như không phải Trần Thiên Mặc nhìn thấy mình với anh rể ôm nhau, thì sao con bé có thể chấp nhận kết hôn để chọc tức anh rể chứ?
Mục Miên Miên vẫn luôn muốn nói rõ ràng với Trần Thiên Mặc, nhưng Trần Thiên Mặc luôn lời qua tiếng lại với Trần Bách Xuyên, không cho dì tới gần.
Bây giờ có cơ hội nói rõ ràng, dì chấp nhận để anh rể tức giận mà liều lĩnh nói ra.
“Em nói những thứ này làm gì!” Trần Bách Xuyên đứng lên, đi lên tầng.
Người đàn ông luôn thể hiện ra vẻ kiên cường, lúc nào cũng muốn bảo vệ tôn nghiêm của mình. Bị dì vạch trần nội tâm yếu đuối nên vô cùng xấu hổ, không muốn để cho con gái phát hiện ra vẻ khác lạ trên mặt mình.
“Cha.” Trần Thiên Mặc gọi ông lại.
“Làm gì!” Trần Bách Xuyên không chịu xoay người.
“Cảm ơn cha, con sẽ hoàn thành việc học, con chắc chắn sẽ trở thành cảnh sát giỏi nhất, sau này cha đừng thức khuya nữa.”
Trần Bách Xuyên quật cường cả đời, lại vô cùng cảm động trước câu nói quan tâm này của con gái, đôi mắt già nua bỗng chốc nóng lên.
“Nếu cha thức đêm mà ‘đi’ sớm, có lẽ sẽ không nhìn thấy con mặc đồng phục cảnh sát, cũng không nhìn thấy nhà tâm lý học tội phạm lợi hại nhất trong nước sinh ra như thế nào.”
Sự cảm động bị phá vỡ, Trần Bách Xuyên xoay người, mặt đỏ tía tai, chỉ vào Trần Thiên Mặc, quát con gái từ xa: “Con không mong cha con tốt phải không! Nếu cha mà đi sớm thì con cứ chờ gả cho loại cặn bã Lâm Tường kia mà lưu lạc trên đường phố đi!”
“Con không ngốc, cùng một sai lầm sao có thể phạm hai lần? Cái tên Lâm Tường ngu ngốc kia, có cho con cũng không cần.”
Thiếu tướng tốt như vậy cô còn phải suy nghĩ, Lâm Tường xách giày cho thiếu tướng càng không xứng… Cơ mà, có gì đó sai sai thế nhỉ?
Mục Miên Miên nhìn Trần Thiên Mặc, rồi lại nhìn anh rể, vô cùng sầu muộn. Sao đang từ tốn nói hai câu, phút chốc lại gào mồm lên rồi?
Thế nhưng trước kia khi cãi nhau hai cha con đều không hề nể tình, chỉ hận không thể dìm đối phương xuống, thường xuyên chọc vào điểm yếu của đối phương.
Bây giờ Trần Thiên Mặc nhìn như đang cãi nhau, nhưng thật ra rất quan tâm cha; dáng vẻ nhàn nhã, thái độ bình tĩnh.
Ngược lại anh rể rõ ràng là miệng cọp gan thỏ, chỉ có thể cao giọng che đậy sự yếu ớt của mình.
Xem ra Trần Thiên Mặc đã áp đảo cha rồi.
“Đều tại em nuông chiều đấy. Chẳng ra thể thống gì.” “Sức chiến đấu” của Trần Bách Xuyên không đủ lớn, chỉ có thể chĩa mũi lửa giận vào dì nhỏ.
Dì nhỏ lại nằm không cũng trúng đạn. Trần Thiên Mặc lắc đầu.
“Ông già cứ giả vờ đi, sẽ có ngày dì con không cần cha nữa đâu. Cha cứ cô đơn cả đời đi. Dì nhỏ à, cháu thấy chú Vương hàng xóm không tệ, để cháu giới thiệu chú Vương cho dì nhé?”
Cả ngôi nhà đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Mối quan hệ giữa Trần Bách Xuyên và Mục Miên Miên chỉ hiểu trong lòng mà không nói ra, như được ngăn cách bởi một lớp giấy. Giờ đây lớp giấy ngăn cách này đã bị Trần Thiên Mặc dễ dàng chọc thủng.