Chương 7: Chúng ta không giống nhau
“Con không đi, đây là nhà con.”
So với tất cả những lần hai người cãi nhau cộng vào, câu nói này còn mang lại hiệu quả kinh người hơn.
Dì nhỏ há to miệng. Bả vai ông Trần cứng ngắc một cách hài hước, bước chân dừng ở trên không trung, một lúc sau mới hạ xuống.
Trần Thiên Mặc rất hài lòng, cô chỉ vào Trần Bách Xuyên: “Ông già khó ưa là cha con, dù thế nào cũng sẽ không hãm hại con. Vậy vì sao con phải đi?”
Hai mắt dì nhỏ như muốn rơi ra đến nơi, dì vội vàng vọt tới vươn tay sờ trán Trần Thiên Mặc: “Anh rể xem này. Em đã nói là con bé không bình thường mà, có phải là trúng tà hay không? Mau tìm đại thần thu hồn đi!”
Thế này quá đáng sợ rồi! Tính khí của một người sao có thể thay đổi nhanh như vậy? Đây không phải là trúng tà thì là cái gì?
Trần Bách Xuyên một giây trước còn tức giận muốn nổ mạch máu, một giây sau nghe cô nói vậy, trong phút chốc như bị sét đánh trúng.
Ông nhìn Trần Thiên Mặc với vẻ khó tin. Đứa trẻ này rốt cuộc đã bị kích thích đến mức nào vậy?
Trần Thiên Mặc nhìn biểu cảm của ông giống hệt dì nhỏ, không bỏ qua tư thế đứng của hai người. Từ hướng chân có thể nhìn ra hai người này không chỉ mới lén lút qua lại với nhau.
Dù ngụy trang biểu cảm và ngôn ngữ như thế nào, động tác thân thể vẫn sẽ tiết lộ nội tâm con người. Ví dụ như khi đứng cạnh nhau, chân của hai người sẽ bất giác tiến lại gần nhau.
Ngoài mặt giả vờ là anh rể cũ và em vợ, nhưng khoảng cách thân thể đã sớm bán đứng hai người, tiết lộ sự thật rằng bọn họ đã đến với nhau. Sống chết không thừa nhận là sợ cô phản đối nhỉ?
Xem ra kiếp trước khi còn trẻ cô cũng rất giỏi gây sự. Hai cha con kẻ tám lạng người nửa cân, đều làm tổn thương lẫn nhau.
“Con không sao chứ?” Trần Bách Xuyên thà bị con gái mắng mỏ, chứ không muốn nhìn thấy cô bị kích thích đến mức choáng váng.
“Con rất tỉnh táo. Chuyện của Lâm Tường khiến con suy nghĩ rõ ràng, con xin lỗi cha vì hành động trong quá khứ của con. Đương nhiên, lão già là cha cũng phải suy nghĩ lại, trước đây cha đã làm một vài chuyện khiến con cực kỳ tổn thương.”
“Cha sao có thể khiến con tổn thương chứ?” Trần Bách Xuyên không phục.
Ông đã mở một trang trại rất hoành tráng, có vẻ mang lại rất nhiều lợi nhuận. Thật ra chỉ mình ông biết việc khởi nghiệp gian khổ như thế nào. Mùa đông mang giày giẫm lên nước lạnh để nuôi hải sâm, khó chịu đến mấy thì cứ uống một viên giảm đau, cố gắng kiếm tiền để cho con gái có một cuộc sống tốt hơn.
Kết quả đến khi lớn đứa trẻ lại hận ông vô cùng.
“Con công nhận cha đã cho con một cuộc sống đủ đầy về vật chất. Nhưng cha có biết con thích nhất cái gì không? Thứ con ghét nhất là gì? Lần gần nhất con vui vẻ là khi nào?”
Trần Bách Xuyên như bị nghẹn ở cổ họng. Ông… không biết.
“Cha à, người không phải tiên. Cha và con đều phạm sai lầm, mâu thuẫn giữa hai chúng ta không nên để cho người ngoài biết nhằm tìm ra cơ hội lợi dụng. Làm hòa đi.” Trần Thiên Mặc vươn tay ra.
Trần Bách Xuyên chần chừ vài giây, sau đó vỗ vào vai cô một cái.
“Ai muốn bắt tay với đứa trẻ ranh như con! Thay quần áo nhanh đi, cha đã sớm chướng mắt với thứ con chọn rồi, lộ ngực lộ lưng chẳng ra thể thống gì… Còn em nữa!” Ông Trần chỉ vào mũi dì nhỏ.
Dì nhỏ đang cảm động vì không ngờ khi còn sống vẫn có thể nhìn thấy đứa trẻ bướng bỉnh này bắt tay với cha mình. Đột nhiên bị điểm danh, dì nhỏ đầu đầy dấu chấm hỏi, mình lại bị làm sao ư?
“Em làm ầm ĩ gì chứ, con gái của Trần Bách Xuyên anh là loại người bị kích thích một chút đã hỏng đầu rồi sao? Đúng là tóc dài mà kiến thức ngắn.”
Sau khi lớn tiếng với dì nhỏ xong, tinh thần ông thoải mái hơn nhiều. Ông đi ra ngoài, hai tay chắp sau lưng, bước chân nhẹ nhàng. Ông quyết định bổ thêm mấy cú đá cho thằng nhóc thối kia, lừa con gái ông quả thực là muốn chết!
Dì nhỏ vô tội “nằm không cũng trúng đạn” nên vô cùng tủi thân, bàn tay run rẩy chỉ vào Trần Bách Xuyên rồi nhanh chóng buông xuống. Vừa rồi rõ ràng ông cũng rất lo cho Mặc Mặc, sao giờ lại trách mình chứ?
“Dì à, tính tình của cha con có phải rất phiền không?” Trần Thiên Mặc dụ dỗ.
Dì nhỏ giận dỗi: “Đúng, quá phiền.”
“Độc thân nhiều năm như vậy, tính tình kém cỏi như vậy, đâu có ai bằng lòng gả cho cha chứ?” Cô tiếp tục hướng dẫn.
“Đúng.” Nói quá đúng!
“Vậy dì chấp nhận tủi thân thôi.” Trần Thiên Mặc vỗ vỗ bả vai dì nhỏ rồi gật đầu.
Một giây sau, ba ngấn mỡ núng nính như bị dọa sợ. Ba giây sau, dì nhanh chóng rút lui.
Trần Thiên Mặc và Mục Miên Miên: 1 – 0. Trận đầu tiên thắng lợi!
Với sức chiến đấu bây giờ của Trần Thiên Mặc, việc đối phó với những người bên cạnh quả thực chẳng khác nào người luyện mãn cấp đứng ở thôn tân thủ giết quái thú nhỏ chỉ trong chốc lát. Thoải mái và sảng khoái.
Ngoại trừ, người đàn ông đó.
Nghĩ đến bóng lưng rất giống anh xuất hiện trong đám cưới, cử chỉ tự tin của Trần Thiên Mặc biến mất, thay vào đó là hành động khoanh tay không hề tự nhiên. Ảnh hưởng của người nọ lên cảm xúc của cô kéo dài từ kiếp trước đến kiếp này.
Nợ người khác quả nhiên không tốt.
…
Đám cưới hài hước kết thúc khi Lâm Tường bị vạch trần.
Trần Thiên Mặc không ở lại trong căn nhà mới mà cha cô chuẩn bị, cô trở về nhà với cha mình.
Người vui vẻ nhất trong toàn bộ chuyện này là dì nhỏ. Trần Thiên Mặc không cần gả cho tên cặn bã kia, cũng không chán ghét dì, cuối cùng dì có thể ở lại nấu cơm tối cho anh rể và Mặc Mặc. Cảm giác không cần lén lút thật tốt.
Ông Trần ngồi trên sô pha, chăm chú đọc báo, thỉnh thoảng nhìn trộm con gái sau tờ báo.
Trần Thiên Mặc tẩy trang, thay quần áo, ngồi trên ghế sô pha cắt móng tay.
Quần áo của cô đều do ông Trần tự chọn lựa, kiểu dáng bảo thủ, thậm chí có thể nói là quê mùa. Tưởng chừng như ông hận không thể che giấu tất cả vẻ đẹp của con gái, để cho đám thanh niên lêu lỏng bên ngoài khỏi phải mơ ước.
Thời gian trước để phản đối quyền bá đạo của cha nên Trần Thiên Mặc mua rất nhiều váy siêu ngắn có dây đeo nhỏ. Trần Bách Xuyên tức giận đến mức cắt chúng trước mặt cô; ông cắt xong cô lại tiếp tục mua, cũng không biết lấy tiền từ đâu ra.
Bây giờ Trần Thiên Mặc thay những bộ quần áo kín đáo kia – áo thun cổ điển phối với váy dài mùa hè, mái tóc vừa gội được xõa tung, quần áo đơn giản mà khi cô khoác trên người trông như ngôi sao nổi tiếng.
Nghĩ đến những gì cô nói với mình sau hôn lễ, Trần Bách Xuyên cảm thán. Đứa trẻ này thật sự đã trưởng thành.
“Sau này con có tính toán gì?” Trần Bách Xuyên đặt báo xuống, nói với giọng điệu cực kỳ bình thản, giả vờ như không quá để ý.
“Con trở lại trường học thôi.”
Ban nãy dọn dẹp nhà cửa, cô thấy đồng phục cảnh sát được cất trong tủ.
Trường cảnh sát khác với các trường đại học bình thường, sau khi nhập học sẽ được phát đồng phục và cặp, mang quân hàm của học viên. Sau khi tốt nghiệp sẽ có đơn vị tiếp nhận, đổi thành quân hàm cảnh sát chính quy.
Lúc trước, Trần Thiên Mặc giận dữ với cha, từ lúc nghỉ học đã đưa ra quyết định sẽ không bao giờ trở về nhà. Khi đó cô định ném bộ đồng phục cảnh sát này đi. Sống lại trở về, cô đã có tính toán hoàn toàn không giống kiếp trước.
Người thông minh có thể làm tốt ở bất kỳ vị trí nào, chẳng hạn như cô.
Từ bỏ chuyên ngành Tâm lý học tội phạm để theo đuổi việc kinh doanh, sự nghiệp ngày càng nở rộ. Việc được thiếu tướng quân đội “bật hack” đương nhiên quan trọng, nhưng cũng do cô trời sinh thông minh, thấu hiểu lòng người.
Làm nữ hoàng kinh doanh lâu như vậy, cô lại phát hiện điều cô mong muốn từ sâu thẳm trong trái tim mình không phải là kiếm thật nhiều tiền. Cô không hạnh phúc khi làm những điều cô không thích.
Những năm trước trong tù, nhìn các quản giáo mặc đồng phục mà mình đã từng vứt bỏ, Trần Thiên Mặc vô cùng hối hận.
Cô luôn mơ thấy hình ảnh mình ném đồng phục cảnh sát đi. Mỗi khi cô muốn tỉnh lại thì thứ chờ đợi cô chỉ là song sắt lạnh lẽo.
Thì ra con đường mà cha đã chọn cho cô chính là thứ cô thực sự muốn.
Kiếp này nếu có cơ hội làm lại, cô tuyệt đối sẽ không từ bỏ thứ mình thực sự thích.