Chương 6: Một chiêu là đủ
Khi chưa xảy ra chuyện, Trần Thiên Mặc ghét ác như thù. Cô nhóc đơn thuần nhìn thế giới một cách đơn giản: Đen chính là đen, trắng chính là trắng, tất cả người xấu đều đáng ghét.
Mãi đến khi tự mình ra tay chém người, cô mới ý thức được còn có một thế giới mà ánh sáng không thể chiếu tới.
Đằng sau mỗi tội ác đều có những câu chuyện cay đắng. Sai lầm phải chấp nhận chịu phạt, không xứng đáng được cảm thông, nhưng chắc chắn đáng để nghiên cứu.
Nếu không xảy ra chuyện thì cô hẳn sẽ học hành chăm chỉ chuyên ngành Tâm lý học tội phạm tại đại học, không ngờ lại “tự mình trải nghiệm” ở trong tù.
Vì để chữa bệnh cho anh rể, dì nhỏ vốn bảo thủ mà vẫn làm chuyện như vậy, thật khiến người ta không khỏi chua xót.
Dì nhỏ hận Trần Thiên Mặc vô dụng hại ông Trần không được chết tử tế, nhưng cũng không cho phép người khác bắt nạt cô. Ở trong ngục giam, dì nhỏ luôn lấy khí thế chị đại để che chở cho Trần Thiên Mặc.
Một ngày trước khi ra tù, dì nhỏ ôm Trần Thiên Mặc còn chưa hết hạn tù mà khóc lớn, lo lắng sau khi mình đi ra ngoài, cô sẽ bị người ta bắt nạt.
Vẻ ngoài như Trần Thiên Mặc quả thực rất dễ bị bắt nạt, nhưng kỳ lạ thay trong bảy năm, có rất nhiều người đã bảo vệ cô. Bản thân cô cũng rất điềm tĩnh, kín đáo, nên không có bất kỳ người nào động đến cô.
Hoạn nạn mới thấy chân tình. Trần Thiên Mặc luôn nhớ rõ hình ảnh ấy. Bây giờ cô muốn sửa lại thành kiến kiếp trước, đối xử với dì thật tốt.
Cô vốn đã quen với người dì xinh đẹp thon thả, lúc này gặp lại “núi thịt” đúng là không thích nghi kịp.
“Núi thịt” đứng im tại chỗ nhìn Trần Thiên Mặc, đôi môi run rẩy: “Mặc Mặc, cháu, cháu vừa mới nói gì?” Đã quen bị cô bắt nạt, giờ phút này được đối xử hơi tốt một chút nên dì rất ngạc nhiên.
Trần Thiên Mặc giỏi che giấu biểu cảm của mình. Để dì có thể dễ dàng chấp nhận “sự thật”, cô cố gắng nở một nụ cười chân thành: “Sau này không còn ba mét, chúng ta là người một nhà.”
Dì nhỏ che miệng, vẻ mặt kinh hãi.
Trần Thiên Mặc dang hai cánh tay ra, đang chuẩn bị thêm một cái ôm nữa thì đã thấy “núi thịt” lắc lư ba ngấn bụng mà xông ra ngoài, vừa chạy vừa hô to.
“Anh rể… Nguy rồi! Đầu óc của Mặc Mặc hình như hỏng rồi! Không bình thường! Quỷ nhập rồi!”
Trần Thiên Mặc: “…” Có cần phải khoa trương như vậy không? Cô chỉ muốn đối xử tốt với người bên cạnh một chút thôi, vậy mà đã dọa dì nhỏ rồi.
Trước đây cô có tùy hứng như vậy không?
Ừm… Hình như là có.
Ông Trần đang đánh nhau với Lâm Tường. Khi dì nhỏ Mục Miên Miên xông tới, Trần Bách Xuyên đã đánh người đến hộc máu.
“Tao mà biết mày ra ngoài tung tin đồn về con gái của tao thì tao sẽ lập tức đánh gãy chân mày đấy!”
Giọng nói của Trần Bách Xuyên vang qua cửa kính, hai mắt dưới lông mày trừng to, vừa nhìn đã biết là đang giận dữ.
Trần Thiên Mặc chống hai tay lên ban công, tự tin thu hết biểu cảm của mọi người bên ngoài vào đáy mắt.
Trần Bách Xuyên nghe dì nhỏ nói con gái xảy ra vấn đề, lại đạp Lâm Tường một cú. Bình thường ông đã có chút nóng nảy, quyết giữ ý mình và có quan niệm bảo thủ. Trần Thiên Mặc có tính cách như kiếp trước phần lớn đều là vì phản kháng ông.
Gà trống một mình nuôi con, đứa con lại là cô gái tính tình lầm lì, tâm tư nặng nề. Điều này đã chôn vùi nguy cơ tiềm ẩn cho bi kịch sau này.
Hơn nữa trình độ văn hóa của Trần Bách Xuyên không cao, rất khó nói ra những lời đạo lý khiến học bá như Trần Thiên Mặc nghe lời. Trong việc dạy con, ông hầu như đều lớn tiếng quát mắng.
Váy ngắn trên đầu gối, muốn xen vào.
Phòng không được dọn dẹp sạch sẽ, muốn xen vào.
Lén đọc truyện đêm khuya, muốn xen vào.
Đăng ký trường đại học nào, phải xen vào.
Con gái khi lớn lên chắc chắn sẽ thích ăn mặc đẹp. Thấy bạn học mua son môi, Trần Thiên Mặc cũng lén dùng tiền tiêu vặt mua. Sau khi phát hiện việc này, ông lại lớn tiếng quát mắng.
So với người ngoài, ông cho rằng mình đã kiềm chế việc quát mắng với con gái. Nhưng đối với Trần Thiên Mặc thì đó đã là cuồng phong bão táp, trở thành bóng ma thời thơ ấu, khiến mâu thuẫn giữa hai cha con càng ngày càng nặng nề.
Trần Thiên Mặc từng ghét nhất biểu cảm của cha lúc này: mắt to như chuông đồng, khi gầm thét sống mũi sẽ xuất hiện hai nếp nhăn ngang.
Nhưng bây giờ nhìn biểu cảm này của ông, trong lòng cô không những không oán hận mà thậm chí còn có chút cảm động.
Hiểu được động cơ ẩn đằng sau hành vi ấy, sau đó phân tích hành vi của ông, cô có có thể hiểu được rất nhiều điều.
Phương pháp của cha không đúng, nhưng tình cảm của cha đối với mình là thật lòng.
Trần Thiên Mặc chú ý khi dì nhỏ nói với cha rằng cô có vấn đề, cha vốn đang nhướng lông mày vì phẫn nộ lập tức nhíu chặt lại trong nháy mắt, đây là biểu hiện bất an lo lắng.
Cha và dì nhỏ cùng nhau nhìn vào trong phòng. Trần Thiên Mặc làm động tác lau nước mắt, Trần Bách Xuyên lập tức buông tên cặn bã đang bị đánh ra, sải bước đi vào trong phòng.
Khi còn trẻ, cô không hiểu sự quan tâm đằng sau sự nóng nảy của cha, nghe lời gièm pha của mẹ mà đấu tranh với cha, để cho tên cặn bã thừa nước đục thả câu, rốt cuộc rơi vào cảnh con muốn nuôi mà cha mẹ không còn sống. Cha là một doanh nhân ngay thẳng cả đời, cuối cùng đến mấy chục nghìn tiền thuốc men mà cũng không có. Đây là tình cảnh khốn khổ cỡ nào chứ?
Nghĩ đến kiếp trước, cô quỳ gối trước giường bệnh của cha, hai cha con nói những lời thật lòng… Đôi mắt bình tĩnh của Trần Thiên Mặc đã đỏ hoe từ lúc nào.
“Mặc Mặc, con thế nào… đáng đời!” Trần Bách Xuyên đẩy cửa đi vào, nhìn thấy con gái đứng trong phòng với đôi mắt đỏ hoe. Ông vốn quan tâm con gái, song vừa mở miệng đã lập tức thốt ra những lời quát mắng vừa đanh thép vừa hùng hồn.
“Có năng lực cãi nhau với cha, chọc giận cha mà sao không có năng lực đi tìm đám chết tiệt kia trút giận hả? Cái nết ương bướng đi đâu rồi!”
Ông già không có văn hóa, nóng nảy bướng bỉnh này luôn có thể biến sự quan tâm thành những lời quát mắng khiến người ta chán ghét. Trần Thiên Mặc để tay lên ngực tự ngẫm, nếu không phải tâm lý đã trưởng thành cùng với việc học chuyên ngành Tâm lý học, cô cũng sẽ cực kỳ khó chịu khi nghe ông nói.
Dì nhỏ vô cùng bối rối, lay cánh tay Trần Bách Xuyên: “Anh rể, đừng mà…”
Con gái vừa mới bị tủi thân ở bên ngoài, người trong nhà không an ủi còn chạy tới mắng mỏ, khó trách Trần Thiên Mặc mãi không thân với ông.
“Càng lớn càng không nghe lời! Anh để cho nó thi vào trường cảnh sát, tương lai ngồi văn phòng làm công chức, yên ổn như thế không tốt ư? Thế mà nó không nghe, cứ phải tìm một kẻ như vậy để chọc giận anh, bây giờ thì sao!” Trần Bách Xuyên chỉ vào mũi Trần Thiên Mặc.
“Trần Thiên Mặc! Con không muốn ở nhà này thì đi đi, dù sao trong mắt con cũng không có người cha này!” Trần Bách Xuyên muốn xoay người đi ra ngoài, không cho thằng nhóc cặn bã kia một trận thì khó bình tĩnh nổi.
Ông quát mắng con gái không phải vì ông thật sự chán ghét con gái, chỉ là phương thức biểu đạt của đàn ông luôn như vậy. Nhìn con gái đỏ mắt, trong lòng ông sốt ruột, không biết xả cơn giận ra như thế nào, nên vừa mở miệng đã lập tức thốt ra những lời khiến người khác tổn thương.
Dì nhỏ hối hận, sao mình lại ra ngoài tìm anh rể chứ? Đoán chừng hai cha con lại căng thẳng rồi.
Nói xong Trần Bách Xuyên nhanh chóng hối hận. Lần trước ông cũng cãi nhau như vậy, tức giận đến mức khiến Trần Thiên Mặc bỏ đi, chưa đầy hai ngày đã dẫn tên cặn bã trở về, nói muốn lập gia đình, không bao giờ muốn về nhà nữa.
Dì nhỏ đặt tay lên huyệt thái dương, che hờ mắt lại. Thật không đành lòng nhìn cảnh tượng kế tiếp.
Sau khi bị quát mắng một trận, Trần Thiên Mặc không tức giận cũng không hoảng hốt.
Cô đã không còn là cô nhóc thường xuyên cãi cọ với cha nữa. Đối phó với kiểu đàn ông “ngoài miệng nói không muốn, trong tâm lại rất thành thật” này, một chiêu là đủ.