Chương 5: Thiếu niên bánh hành ấy
Sao lúc nào cũng nhớ tới anh nhỉ… May mà đó chỉ là ảo giác.
Cách đó không xa, đứa bé ngồi trong xe đẩy gào khóc, người mẹ trẻ tức giận nhìn người kỳ quái đang dọa con trai mình.
Người đàn ông mặc quân phục ngồi xổm sau xe đẩy, luống cuống lấy ra một viên kẹo mút từ trong túi đưa cho đứa bé; khuôn mặt nghiêm túc trái ngược hoàn toàn với hành vi nực cười của anh.
Mẹ đứa trẻ vội vàng đẩy xe rời đi. Người đàn ông này nhìn rất đẹp trai, nhưng đầu óc hình như có vấn đề, nếu không sao tự dưng lại trốn sau xe đẩy của trẻ con làm gì?
Lúc này, hai người đàn ông kéo Lâm Tường ra, biểu cảm trên mặt mang vẻ tự hào, lớn tiếng tuyên bố bằng chất giọng địa phương.
“Thằng nhóc này không có trứng!”
Không một người đàn ông nào chịu nổi việc nỗi niềm riêng tư của mình bị tiết lộ trước chốn đông người. Lâm Tường phun ra một ngụm máu, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Bà Lâm lê tấm thân yếu ớt sau khi bị dì nhỏ đánh, quỳ gối trước mặt con trai mà gào khóc “Ôi… Con… Con trai ơi… Sao nó lại tàn nhẫn như vậy, độc ác muốn hại con như thế! Chúng mày vì tiền mà vu khống con tao!”
Hai người đàn ông kia càng đứng thẳng lưng hơn: “Bà không tin thì có thể tự tới kiểm tra… Nhưng hai anh em chúng tôi xem trước rồi, nên số tiền này…”
Ông Trần tung tiền cho bọn họ, xoay người đạp mạnh vào Lâm Tường đã ngất đi. Không ngờ tên cặn bã này lại muốn hãm hại con gái của mình!
Chuyện khôi hài kết thúc, một tay Trần Thiên Mặc thúc đẩy tất cả những điều này. Cô mỉm cười, nhưng lại là cảm giác sởn tóc gáy kia…
Trần Thiên Mặc ngẩng đầu lên. Lần này người đàn ông cách đó khoảng hai mươi mét chỉ lo cười ngây ngô mà quên trốn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Micro rơi xuống đất, tiếng ồn chói tai giống như tâm trạng của cô lúc này. Ôi trời! Là anh!
Chân đi giày tác chiến, quần rằn ri rộng rãi tôn lên đôi chân dài, trên người mặc một bộ đồng phục huấn luyện không quân mùa hè, vừa người nhưng không thể che giấu được cơ bắp rắn chắc mà chẳng phô trương của anh, cách quần áo cũng có thể cảm nhận được sự nam tính tràn đầy kia.
Mái tóc ngắn gọn gàng, lông mày rậm, mắt to, đường nét khỏe khoắn; lông mi dài đến nỗi phụ nữ thấy cũng sẽ ghen tị; ngũ quan đẹp đến thế nhưng lại không khiến người ta có cảm giác ẻo lả; chiều cao hơn 1m85 khỏe khoắn và mạnh mẽ, khiến người ta cảm thấy an toàn tuyệt đối.
Đây là người đàn ông mặc quân phục đẹp nhất mà Trần Thiên Mặc từng thấy. Nhưng đó không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là gương mặt có thể khiến phụ nữ chết mê chết mệt kia vì sao lại giống vị oan gia kiếp trước đeo nhẫn, cung cấp tài nguyên trả thù cho cô, điên cuồng truy đuổi cô, cưng chiều cô vô điều kiện…, cuối cùng bị cô vô tình vứt bỏ và mang nợ cả đời thế này?!
Sau hai phút, cuối cùng Trần Thiên Mặc cũng xác định được.
Người quân nhân đứng cách đó không xa chính là vị thiếu tướng cơ bắp kiếp trước theo đuổi cô, khiến cô vô cùng áy náy!
Sao anh lại trở về? Không đúng, hình như anh trẻ hơn so với kiếp trước một chút. Thiếu tướng cơ bắp phiên bản thanh xuân 9.0?!
Trần Thiên Mặc còn muốn nhìn kỹ hơn song người đàn ông mặc quân trang kia đã xoay người, bóng lưng càng ngày càng xa.
Nếu không phải còn chưa giải quyết xong chuyện ở đây thì Trần Thiên Mặc rất muốn đuổi theo, nhưng thấy người nọ bước đi như bay nên chỉ có thể bỏ qua.
Không thể là anh được.
Dựa theo khoảng thời gian ở kiếp trước thì lúc này hai người còn chưa gặp nhau. Hai người học cùng một trường trung học, nhưng chưa bao giờ nói chuyện. Khi Trần Thiên Mặc vừa nhập học, anh đã cuối cấp ba.
Tại sao cô lại có ấn tượng với người đàn ông này?
Bởi mỗi ngày đi học Trần Thiên Mặc đều có thể nhìn thấy anh chàng kia ngồi ở quầy ăn sáng ở cổng trường, giọng nói hơi trầm thấp lớn tiếng “Ông chủ, một cái bánh hành.”
Chỉ một ngày ăn bánh hành thì không có gì lạ, nhưng thiếu niên ấy lại ăn bánh hành cả một năm, chưa từng ăn bánh bao hay bánh quẩy và sữa đậu ở quầy bên cạnh. Hành động này “thâm tình” tới cỡ nào chứ?
Dần dần cô nhớ kỹ thiếu niên bánh hành này.
Sau đó không biết thiếu niên bánh hành đi đâu. Trần Thiên Mặc chém Lâm cặn bã nên phải vào tù, đến khi ra tù cô mới gặp lại thiếu niên bánh hành ấy.
Lúc đó thiếu niên bánh hành đã trưởng thành, trở thành thiếu tướng cơ bắp. Vì sao người đàn ông cơ bắp ấy lại theo đuổi cô một cách mãnh liệt như vậy? Đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu rõ.
Chẳng lẽ trông cô giống bánh hành, có mùi hành hoa sao?
Bóng lưng của người đàn ông cơ bắp này khiến Trần Thiên Mặc chẳng buồn nhìn tên cặn bã cùng mẹ gã lăn lộn. Cô giao ngay cho cha xử lý, lấy cớ khó chịu đi vào phòng, nhìn cảnh tượng lộn xộn bên ngoài qua tấm kính.
Cha túm cổ áo Lâm Tường, dường như đang chất vấn cái gì đó.
Kiếp trước nếu có thể nhìn thấy cha bảo vệ mình như vậy, sao cô có thể trúng gian kế oán hận cha, xa cách với cha chứ?
Được trở lại thời gian này để sửa chữa những sai lầm của mình thật tốt.
“Đứa nhỏ… số khổ… của dì ơi!”
Dì nhỏ béo mập xông tới, vóc dáng to béo khoảng 75kg, chạy một bước là ba ngấn mỡ trên bụng rung lên.
Dì nhỏ ôm chặt lấy Trần Thiên Mặc mà gào khóc: “Bọn nó vô đạo đức, không phải con người nữa! Cháu đừng kìm nén ở trong lòng!”
Trần Thiên Mặc khó khăn thở dốc một hơi: “Dì à, cháu không kìm nén ở trong lòng, ngược lại sắp bị dì siết chết rồi.”
Dì béo mập thấy mắt cô đỏ hồng, cho rằng cô đau lòng vì không kết hôn được, vừa khóc vừa mắng: “Nhà kia vô lương tâm, bọn họ sẽ không có kết quả tốt!”
Thấy Trần Thiên Mặc không có động tĩnh gì, dì nhỏ ngẩng đầu lên nhìn. Trần Thiên Mặc cao hơn dì nửa cái đầu đang nhìn dì bằng đôi mắt đen như mực. Lúc này dì mới nhớ ra mình đang ôm chặt đứa trẻ này, vội vàng lui ra sau một bước, hai bàn tay múp míp khẩn trương vò vò áo.
“Ấy, dì quên mất, phải cách xa ba mét.”
Kiếp trước Trần Thiên Mặc không thích dì nhỏ. Cô nghỉ học ở trường cảnh sát để kết hôn với tên cặn bã, nguyên nhân chính là vì dì nhỏ này.
Mẹ đẻ chạy theo người đàn ông khác khi cô mới ba tuổi; ông ngoại mất sớm, để lại bà ngoại bị liệt và dì nhỏ còn đang đi học. Ông Trần hoàn toàn có lý do để mặc kệ mớ bòng bong này, nhưng ông đã thật sự gánh vác tất cả.
Giúp đỡ dì nhỏ đi học, còn chăm sóc bà ngoại bị liệt, hai nhà vẫn rất thân thiết.
Ban đầu Trần Thiên Mặc rất thích dì nhỏ, nhưng có một ngày cô nhìn thấy dì nhỏ và cha ôm nhau, từ đó cứ nhìn thấy dì là sẽ lầm lì.
Cô luôn cảm thấy dì nhỏ đối xử tốt với mình là để lấy lòng cha, kết phường với cha để đạp cô ra ngoài. Về sau mẹ đẻ trở về, lại thêm mắm thêm muối nói xấu dì nhỏ và cha rất nhiều.
Vì thế Trần Thiên Mặc quy định là dì nhỏ không được tới gần cô, chắc chắn phải cách xa ba mét trở lên.
Dì nhỏ chỉ lo lắng cho Trần Thiên Mặc, lại quên mất việc cô chán ghét mình, giờ phút này liền nhút nhát nhìn cô.
“Dì tránh xa cháu một chút, cháu đừng tức giận… ấy!”
Trần Thiên Mặc ôm dì vào lòng. Cảm giác được thịt mỡ đều cứng ngắc, tay cũng không biết đặt ở chỗ nào cho hợp lý.
“Sau này không ba mét nữa.” Trần Thiên Mặc nặng nề nói.
Kiếp trước cô cho rằng dì nhỏ ham tiền của cha mới tìm mọi cách lấy lòng cô, nên không hề vui vẻ khi gặp dì nhỏ.
Sau khi trong nhà xảy ra chuyện, cha cô nằm trên giường bệnh, dì nhỏ béo mập lại gầy đi mấy chục cân, thật sự trở thành người đẹp như que củi. Dì tìm mọi cách để kiếm tiền chữa bệnh cho cha, thậm chí phải đi làm gái, cuối cùng bị cảnh sát chống mại dâm bắt lại, còn là bạn cùng phòng của cô ở trong tù.