Chương 8: Anh ta nói: Thầy cũng có nỗi bất đắc dĩ của thầy

Tiền bạc và tình cảm có thể lấy được một trong hai là tốt rồi.

Có lẽ câu nói này không có vấn đề gì.

Trong hôn nhân sẽ luôn mong cầu thứ gì đó.

Nhưng nhìn thấy gương mặt vẫn còn mang nét trẻ con của Giang Thần Hi đang gần trong gang tấc, rồi nghe thấy cô ta tận tình khuyên nhủ những lời này, trong lòng Giang Nguyên lại lẫn lộn đủ mùi vị, cảm xúc chua xót đã chất đầy lồng ngực.

Cô chỉ mới mười tám tuổi, cuộc đời vẫn còn rất dài, cô chỉ không muốn kết hôn thôi mà.

Cô đâu có làm gì sai?

Có lẽ thân thế là nguồn gốc tội lỗi của cô, nhưng điều đó lại nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, nếu cô có thể lựa chọn, ai lại không muốn sống một cách đường đường chính chính có cả bố lẫn mẹ?

“Chị?”

Thấy cô thất thần, Giang Thần Hi khẽ gọi một tiếng, rồi dò hỏi: “Chẳng lẽ chị vẫn chưa thể quên được thầy giáo kia?”

Sau khi phân ban, Giang Nguyên chọn ban tự nhiên, rồi làm ra một việc sai trái ở trường học.

Lúc chuyện thầy trò yêu đương bị thông báo về nhà, bà nội đã nhất thời nổi điên tát cô mấy bạt tai.

Lúc nãy bà ta còn ở bên ngoài mắng mỏ, khó tránh khơi lại chuyện cũ.

“Không có.”

Giang Nguyên lắc đầu không muốn nói nữa.

*

“Cạch…”

Giang Chí Viễn dìu vợ vào phòng rồi đi sang phòng hai cô con gái, thầm nghĩ có lẽ trước đó hai chị em đang trò chuyện với nhau, nên an ủi nói: “Thần Hi đã lớn rồi, còn biết dỗ dành người khác nữa.”

Giang Thần Hi thè lưỡi, ló đầu nhìn ra ngoài: “Mẹ đâu ạ?”

“Trong người mẹ con không được thoải mái nên bố đã bảo mẹ đi nghỉ ngơi rồi.”

Ba bố con đóng cửa trò chuyện một lúc, hai chị em mới hiểu được trong người không được thoải mái chính là đang mang thai.

Khi Long Cẩm Vân sinh Giang Nguyên còn chưa tới hai mươi tuổi, bây giờ cũng chỉ mới ba mươi bảy tuổi. Trước đây hai vợ chồng vốn không có ý định sinh thêm, dù gì cả hai cũng đến tuổi trung niên rồi, nhưng lại mang thai ngoài ý muốn. Giang Chí Viễn không muốn vì sợ vợ sẽ cực khổ, nhưng bà lại muốn có con trai nên không chịu phá thai, rồi cứ thế kéo dài được ba tháng.

Chiều nay, hai vợ chồng đã đến bệnh viện siêu âm, rồi nhờ người kiểm tra giới tính của em bé thì biết là con trai.

Giang Chí Viễn vốn định tối nay sẽ công khai chuyện này, ai dè trong lúc ông đi mua rau, bà cụ lại gây khó dễ với vợ, ban nãy sau khi Giang Chí Viễn tiết lộ với bà cụ rằng vợ mình đang mang thai, mọi chuyện mới nhanh chóng chấm dứt.

Giang Nguyên và Giang Chí Viễn đang bận rộn trong phòng bếp, vẫn có thể nghe thấy bà cụ đang lớn tiếng ở bên ngoài.

“Con nhìn con xem, con cứ im im không nói ra thì làm sao mẹ biết được?”

“Được rồi, được rồi, con cứ nằm xuống đi.”

“Con cũng không còn nhỏ nữa, thật là!”

“Haizzz!”

Giang Chí Viễn nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Giang Nguyên liếc nhìn ông, dễ dàng phát hiện ra trong lòng ông đang rất vui.

“Nguyên Nguyên.”

Giang Chí Viễn vẫn tiếp tục rửa rau, thu hồi suy nghĩ của mình rồi nói với cô: “Bà nội đã lớn tuổi rồi, cả đời bà luôn nói lôi thôi như thế, bố làm con trai không thể đối đầu một cách cứng rắn với bà được, nên quãng thời gian này, đã để con phải chịu ấm ức rồi.”

“Là do con không tốt.”

Giang Nguyên mím môi, trầm giọng đáp.

“Con đừng suy nghĩ lung tung.”

Giang Chí Viễn vuốt tóc cô, cười nói: “Công việc mất rồi thì thôi, bố đã lái xe nhiều năm, hông cũng không còn chịu nổi nữa, đã muốn nghỉ từ rất lâu rồi. Một hai tháng gần đây bố cũng học được kha khá tay nghề, mấy hôm nay đang đi tìm địa điểm, chờ hôm nào đó khai trương tiệm đồ nướng, để tự mình làm ông chủ.”

Giang Nguyên nghe vậy thì bất ngờ nhìn sang.

Giang Chí Viễn không hề nói dối.

Ngoại trừ khả năng lái xe, ông còn là một đầu bếp giỏi. Sau khi nghỉ việc, ông đã đến làm việc ở một tiệm đồ nướng, mục đích là để xem quy trình làm đồ nướng. Trước mắt ông đã học được tay nghề rồi, tiền cũng gom gần đủ, chỉ cần tìm một địa điểm tốt để mở tiệm làm ông chủ nữa thôi.

Bởi vì dự định này của ông nên bà cụ mới nguôi giận.

*

Sau bữa tối, trong nhà đã yên tĩnh trở lại, Giang Nguyên thay giày ở cửa rồi ra ngoài chạy bộ.

Nhà của bọn họ ở phía nam thành phố An, thuộc quận Tháp Nhạn, cái tên này được lấy từ di sản văn hóa lịch sử trong khu vực, đó là tháp Đại Nhạn. Thành phố An là nơi có tài nguyên, văn hóa và nền giáo dục tốt nhất. Trong khu vực trực thuộc có rất nhiều trường học và hơn ba mươi trường đại học và cao đẳng, hơn nữa còn có không ít di tích lịch sử.

Sau khi chạy bộ ra khỏi khu dân cư của bọn họ một lúc thì có thể nhìn thấy tháp Đại Nhạn, đến kỳ nghỉ hè cô thường thích chạy bộ ở đây, bởi vì phong cảnh đẹp, không khí trong lành, có nhiều tòa nhà kiểu cổ, đằng xa còn có nhạc cổ điển, có thể xoa dịu lòng người.

Cô cũng không biết mình đã chạy bao lâu, cuối cùng cũng dừng lại, ngồi xuống bậc thềm công viên ở ven đường.

Hương cỏ cây xộc vào mũi, tầm mắt bị lệch đi, đèn đường chiếu xuống bụi cây, tỏa ra chùm ánh sáng màu xanh lục thẫm.

Cô ôm gối nhìn dòng xe qua lại bên đường, không biết tại sao trong đầu lại hiện lên một đoạn văn rất không thích hợp: “Cuộc sống không thể đợi người khác sắp xếp mà phải tự phấn đấu và tranh giành, cho dù kết quả là vui hay buồn, bạn cũng không sống lãng phí cả cuộc đời trên thế giới này. Có được nhận thức này, bạn sẽ biết trân trọng cuộc sống, không đùa giỡn với đời, đồng thời cũng sẽ truyền cho mình nguồn nội lực mạnh mẽ…”

Trích từ “Thế giới bình thường” của Lộ Dao.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi nhớ đến dáng vẻ của người đó.

Hôm đó, anh ta mặc áo sơ mi sọc xanh trắng, đứng trên bục cao ba thước, mỉm cười dịu dàng tao nhã như thường lệ. Anh ta thật sự không giống như một giáo viên, nhưng khi anh ta dùng giọng điệu ấm áp để thuật lại lời bình bài văn của học sinh, mỗi chữ thốt ra từ trong miệng đều tự mang theo ma lực, rót vào tai khiến người ta khó quên. Cô nhớ những điều này, cũng như nhớ mỗi một câu mà anh ta từng nói.

Anh ta nói: “Nguyên Nguyên, thầy cũng có nỗi bất đắc dĩ của thầy.”

Nực cười làm sao…

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *