Chương 9: Mỹ nam từ trên trời rơi xuống

“Tiểu thư rửa mặt đi, ta đi đun nước nóng cho người!” Lưu Ly chỉ lo hưng phấn, đâu thể nghĩ đến cái khác, vội vàng đi nấu nước.

Chẳng mấy chốc nước nóng được mang đến, Lưu Ly rất hiểu chuyện lui ra ngoài.

Cô bé này có vẻ đáng tin cậy… Ánh mắt của Thượng Quan Khanh Yên hơi tối lại, nhìn cửa phòng mà Lưu Ly vừa đi ra ngoài.

“Ai?”

“Bang!”

Tiếng động nhỏ trên nóc nhà cắt đứt dòng suy nghĩ, ánh mắt Thượng Quan Khanh Yên như kiếm, thân thể nhanh hơn lý trí, giơ tay chộp lấy hộp đựng trang sức trong tay, đập về phía bóng đen vừa chật vật rơi từ trên nóc nhà xuống.

“Ưm…”

Bóng đen kêu lên một tiếng đau đớn, bị đập trúng huyệt đạo trên lưng, cả người mềm nhũn, không thể nhúc nhích.

Cùng lúc đó, Thượng Quan Khanh Yên vặn người, mười ngón tay như hoa sen nở rộ đánh vào mặt nước, trong nháy mắt sương mù trắng bốc lên, nàng lập tức xoay người, chỉ trong chớp mắt đã kéo lấy rèm cửa bên cạnh, quấn chặt lấy thân thể trắng trẻo như ngọc.

Thân hình vừa cử động một cái, bóng dáng mảnh khảnh trong rèm trắng đã áp sát đến trước người bóng đen kia, năm ngón tay giơ thành móng vuốt bóp cổ người nọ, giọng điệu lạnh lẽo của Thượng Quan Khanh Yên vang lên: “Nói, ngươi là ai?”

Cả người bóng đen cứng đờ, hắn hoàn toàn không ngờ tới chẳng qua chỉ đi theo muội muội trên nóc nhà một chuyến đã bị người ta bắt tại trận, còn bị muội muội trực tiếp đẩy xuống làm vật chịu tội thay!

Cái con bé này!

Người đàn ông cắn răng, trong đôi mắt hẹp dài lóe lên lửa giận rồi biến mất.

“Không nói lời nào à?” Thượng Quan Khanh Yên nhướng mày, ngón tay cử động, mạnh mẽ nâng cằm người nọ lên.

Lông mày như núi xa, đôi mắt hẹp dài, sống mũi anh tuấn, đôi môi mỏng đỏ mọng.

Giờ phút này, hắn đang mím chặt môi, khóe môi lạnh lùng cứng rắn, đường cong sườn mặt thâm thúy mà kiên nghị, khí thế sắc bén như lưỡi băng, giữa hai lông mày lại có một chút chu sa đỏ thẫm như máu, ánh mắt long lanh làm tăng thêm vẻ quyến rũ.

Lạnh lùng như tuyết mùa xuân tháng ba, kiêu sa như mai đỏ trong tuyết.

Người đàn ông này, không ngờ lại có thể kết hợp hai loại khí chất hoàn toàn trái ngược lại với nhau một cách quỷ dị, đẹp đến mức không giống người phàm.

Đôi mắt đào hoa hơi trợn to, đáy mắt Thượng Quan Khanh Yên kinh ngạc vì quá đẹp.

Một lát sau, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, đùa giỡn nói: “Không ngờ trong thiên hạ lại có một người đàn ông tuyệt sắc như vậy, chẳng lẽ là nữ giả nam à?”

Nàng cười khẽ, cổ tay khẽ nâng lên, sờ vào ngực người đàn ông, ái muội mà bóp một cái.

“À, là cứng, đúng là nam à?” Thượng Quan Khanh Yên nhếch khóe môi, còn không quên phát biểu cảm tưởng sau khi sờ.

Người đàn ông sững người, ánh mắt tối sầm lại.

Hắn âm thầm điều động chân khí trong người, tác động mạnh vào huyệt đạo bị điểm. Đôi môi mỏng hé mở, giọng nói khàn khàn mà gợi cảm: “Ngươi, là tam tiểu thư của Thượng Quan gia à?”

“Đúng vậy.” Thượng Quan Khanh Yên thản nhiên đáp.

Trong mắt nàng, người đàn ông này chỉ là một kẻ sắp chết, đối với người chết thì nàng thực sự không ngại thỏa mãn sự tò mò tội nghiệp của hắn.

“A…”

Nhận ra ý định của nàng, người đàn ông cười nhẹ nhàng, nhưng động tác trên tay càng lúc càng nhanh.

Thượng Quan Khanh Yên vẫn ung dung giơ tay, nhìn gương mặt xinh đẹp như tranh sơn thủy của người nọ, trầm ngâm nói: “Chà, gương mặt đẹp như vậy mà cứ thế lãng phí, thật đáng tiếc…”

“A, có rồi!” Giảo hoạt chớp chớp mắt, Thượng Quan Khanh Yên vỗ vỗ khuôn mặt tinh xảo của người đàn ông: “Hôm nay bổn tiểu thư tâm tình tốt, trước khi đưa ngươi xuống suối vàng, bổn tiểu thư sẽ trang điểm cho ngươi trước đã!”

Nàng cười hì hì đi tìm sợi dây thừng, cũng mặc kệ sắc mặt âm trầm của người đàn ông kia, Thượng Quan Khanh Yên nhanh nhẹn trói chặt hắn lại, tâm tình cực tốt xoay người đi vào trong.

Người đàn ông bị nàng nhấn huyệt, dây thừng trên người lại bị nàng thắt nút theo cách đặc biệt nên không lo lắng người này sẽ chạy trốn.

Sau khi cởi bỏ rèm cửa trên người và thay váy nhu, Thượng Quan Khanh Yên mới chậm rãi tìm tới son phấn bột nước, ra khỏi phòng trong.

Nhìn thấy son phấn trong tay Thượng Quan Khanh Yên, người đàn ông hơi sửng sốt, lập tức giống như đã hiểu ra, sắc mặt có chút âm trầm hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

“Không phải ngươi đã nhìn ra rồi à?” Thượng Quan Khanh thản nhiên cười, ánh mắt cùng biểu cảm của người đàn ông há có thể thoát khỏi ánh mắt của nàng.

“Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng xằng bậy, ta là…” Người đàn ông nhìn chằm chằm Thượng Quan Khanh Yên, mới nói được nửa câu nhưng lập tức im lặng.

“Ngươi là ai? Sao lại không nói tiếp?” Thượng Quan Khanh Yên cất bước sen, mỉm cười đi tới trước mặt người đàn ông. “Không nói thì ta bắt đầu nhé.”

“Sĩ có thể giết nhưng không thể làm nhục.” Người đàn ông nhìn Thượng Quan Khanh Yên, ánh mắt lạnh lùng và thâm thúy.

“Nhưng ta lại thích làm nhục trước rồi mới giết.”

Thượng Quan Khanh Yên nhếch khóe miệng, mở son phấn ra…

“Người đẹp cuốn chiếc rèm ngọc. Ngồi thật lâu, ủ rũ mày ngài. Chỉ thấy nước mắt đẫm ướt. Không biết lòng nàng đang giận ai đây…” Nhìn “người đẹp” như tranh vẽ trước mắt, Thượng Quan Khanh Yên cười sang sảng, người trong CIA như họ đều là cao thủ trang điểm, việc này đối với nàng mà nói quả thực là một bữa ăn sáng.

“Ngươi sẽ hối hận đấy.” Người đàn ông oán hận nhìn Thượng Quan Khanh Yên, ánh mắt giống như có thể phun ra lửa.

Nhưng mà Thượng Quan Khanh Yên hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người đàn ông, nàng quan sát hắn rồi đột nhiên vỗ tay nói: “Ta đang bảo sao cứ cảm thấy không đúng lắm, thì ra thiếu ít trang sức.”

“Người đẹp à, chờ ta một chút nhé.” Xoay người, Thượng Quan Khanh Yên lại trở về gian trong.

Nhưng mà khi nàng cầm trâm cài vòng ngọc đi ra thì chợt đứng khựng lại.

Phòng tắm trống rỗng, dây thừng lộn xộn rơi rụng dưới đất, trên mái nhà có một lỗ hổng lớn, cả căn phòng đã trống rỗng!

“A, giỏi lắm!”

Cầm sợi dây thừng bị đứt, Thượng Quan Khanh Yên giận dữ đến mức bật cười.

Nắm chặt dây thừng trong tay, giọng nói của nàng âm u, lạnh như băng: “Ngươi, tốt nhất đừng để bị ta bắt!”

Mà “người đẹp” đang đề khí phi người chạy tới hoàng cung, trên khuôn mặt lạnh lùng như trăng non bỗng dưng cứng đờ, giây tiếp theo, hắn kịch liệt rùng mình một cái.

Cảm giác rợn người giống như bị rắn độc theo dõi vậy, dọc theo sống lưng, từng chút một thấm vào tim.

“Chẳng lẽ là bị người nào nhớ đến à?”

Đôi mắt dài và hẹp nheo lại, khóe môi người đàn ông nở một nụ cười nghiền ngẫm.

Tam tiểu thư của Thượng Quan gia trong truyền thuyết có vẻ khác với trong lời đồn.

Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.

Ngoại trừ Thượng Quan Khanh Yên đang ngủ ngon ra, tất cả mọi người trong phòng khác đều trằn trọc cả đêm.

Lưu Ly kích động đến mức không ngủ được vì tiểu thư biến hóa, còn Thượng Quan Uyển Nhi và Thượng Quan Viên Nhã thì hoảng sợ bất an trong cơn ác mộng cả đêm.

“Á! Ta không phải cố ý bất kính với thái hậu ngài đâu! Xin ngài tha cho ta, tha cho ta đi mà!” Thượng Quan Uyển Nhi đầu đầy mồ hôi ngồi bật dậy từ trên giường, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi lạnh.

Trong mộng, thái hậu vốn đã chết sớm mặc y phục đẹp đẽ, vẻ mặt nghiêm túc lớn tiếng quát mình, còn muốn trị tội bất kính của mình, cảm giác bị bóp cổ họng gần như khiến nàng ta nghẹt thở!

Thở dốc dồn dập làm ảnh hưởng đến vết thương sau lưng, Thượng Quan Uyển Nhi kêu lên một tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đầy vẻ dữ tợn.

Thế này là sao, mình vốn dĩ chưa bao giờ nằm mơ mà lại có thể mơ thấy giấc mộng ghê tởm như vậy, chẳng lẽ thật sự là bởi vì ban ngày nói xấu thái hậu, đắc tội lão nhân gia ư?

Nếu bà ấy tức giận đến mức muốn mang mình đi…

Đúng lúc này, một cơn gió nhẹ xuyên qua cửa sổ chưa đóng kín ùa vào phòng, phát ra tiếng “vù vù”, Thượng Quan Uyển Nhi rùng mình một cái, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Hai mắt trợn ngược một cái, Thượng Quan Uyển Nhi sợ tới mức ngất đi.

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *