Chương 8: Cho họ đẹp mặt!
Thượng Quan Khanh Yên ngắm nghía mái tóc của mình, không hề có cảm giác gì, nhưng nàng rũ mắt xuống, che đi ánh sáng u ám trong đáy mắt mới lóe lên rồi vụt tắt.
Còn quá sớm, lần sau đi.
Mình không nên lộ lá bài tẩy sớm thì hơn.
Không giống sự dịu dàng tình cảm trong tiểu viện của Thượng Quan Khanh Yên, trong viện của Thượng Quan Uyển Nhi gần như đang sôi trào.
“Tỷ tỷ, sao tỷ lại thành ra như vậy? Lại là thứ đê tiện Thượng Quan Khanh Yên kia hại sao?!”
Thượng Quan Viên Nhã tức giận nhìn bàn tay ngọc ngà bị bọc trong băng gạc của Thượng Quan Uyển Nhi, hai mắt như sắp phun lửa.
“Nhìn thì ghê vậy thôi nhưng chỉ là bị cắt rách chút da thịt, không nghiêm trọng như muội nói đâu.” Thượng Quan Uyển Nhi khoát tay áo một cái, sắc mặt tái nhợt.
Nàng ta thật sự không nói dối, những mảnh sứ kia đâm thủng áo của nàng ta, sau lưng bị chảy máu vài nơi, nhìn có vẻ khủng khiếp nhưng không nghiêm trọng lắm.
Chỉ là vết thương trên người không nặng nhưng trong lòng lại bị dọa sợ không nhẹ, có khoảnh khắc, Thượng Quan Uyển Nhi suýt nữa nghĩ là mình sắp chết rồi!
“Tỷ tỷ, thân thể của tỷ quý giá, từ trước tới nay chưa từng đụng vào nước lạnh, hôm nay lại bị thứ đê tiện kia làm bị thương nặng như vậy, chúng ta nhất định phải báo mối thù này!” Thượng Quan Viên Nhã cũng không bỏ qua, bây giờ vết thương trên mặt nàng ta còn chưa khỏi hẳn. Tuy thầy thuốc nói sẽ không để lại sẹo, nhưng nỗi nhục ngày hôm đó sẽ không thể nào quên được!
“Tỷ tỷ, không bằng chúng ta nói chuyện này với cha, để cha làm chủ cho chúng ta đi!” Thượng Quan Viên Nhã chớp mắt, đề nghị.
Hai cô con gái đều bị thương, cho dù cha thương Thượng Quan Khanh Yên thì cũng không thể bao che, dung túng cho Thượng Quan Khanh Yên được! Thượng Quan Khanh Yên nghe lời cha nhất, chỉ cần cha ra tay thì còn sợ không xử lý được Thượng Quan Khanh Yên hay sao?
“Muội muội, không thể!” Thượng Quan Uyển Nhi nhíu mày, kiên quyết phủ quyết: “Chuyện này là vị kia dặn dò tỷ muội chúng ta làm, phải bí mật mới được, sao có thể báo cho phụ thân cơ chứ?”
“Lẽ nào để mặc nó hung hăng như vậy sao?” Thượng Quan Viên Nhã tức giận, bất mãn nói: “Nó là một kẻ điên, nói ra tay là ra tay, không hề kiêng dè điều gì, chúng ta lại không thể làm gì nó cả, nghĩ lại mà tức!”
“Không như vậy thì biết làm sao được?” Thượng Quan Uyển Nhi cũng không cam lòng, nhưng nàng ta có lý trí hơn một chút: “Lần sau chúng ta không cần khách khí với nó, chỉ cần chặn nó ở góc nào hẻo lánh, trực tiếp ra tay là được, không cần e dè mặt mũi như ngày trước nữa!”
“Đã sớm nên như vậy rồi, lần sau muội nhất định cho nó đẹp mặt!” Thượng Quan Viên Nhã siết chặt nắm tay, trong mắt lóe lên sự hung tàn.
Thượng Quan Viên Nhã lùi ra sau để lấy chỗ dựa, đôi lông mày thanh tú nhíu lại, trầm ngâm không nói gì.
Mấy lần thất bại khiến trong lòng nàng ta mơ hồ thấy có chút nghi ngờ và kiêng kỵ. Tuy không ngại gì Thượng Quan Khanh Yên, nhưng lần sau làm việc phải tính toán cẩn thận hơn.
Huống hồ, nếu diệt trừ được Thượng Quan Khanh Yên, vị trí tam hoàng tử phi còn có hai người muốn ngồi vào nữa, nàng ta không muốn san sẻ với người khác.
Ánh mắt nàng ta đảo qua Thượng Quan Viên Nhã, ánh mắt Thượng Quan Uyển Nhi hơi ngưng lại. Dù đối phương là muội muội ruột của mình cũng không được.
“Chậc chậc, đúng là cảnh tượng tỷ muội tình thâm đầy cảm động mà.” Thượng Quan Khanh Yên ấn mảnh ngói dưới tay, nhìn xuyên qua mái ngói đã bị xốc lên để xem cảnh tượng trong phòng, cánh môi hồng cong lại một độ cong hứng thú.
Vốn nàng định tới xem vết thương của Thượng Quan Uyển Nhi thế nào, nhưng không ngờ lại nhìn thấy tiết mục tỷ muội tình thâm như vậy.
Vẫn chưa hết hy vọng, muốn dạy dỗ mình à?
Ha, sao họ không nghĩ thử mà xem, nếu là góc hẻo lánh không người, họ khiến nàng không có nơi nào cầu cứu, thì nàng cũng có thể khiến họ có đi mà không có về!
Nàng lấy từ trong lồng ngực ra một sợi chỉ bạc mảnh, nhúng một đầu vào bình thuốc, một lát sau, Thượng Quan Khanh Yên rút sợi chỉ bạc ra, trong mắt lóe lên một tia gian manh.
Dựa vào ánh nến ấm áp trong phòng, sợi chỉ bạc lấp lánh ánh xanh thuận theo phần mái ngói bị xốc lên, từ từ tiến vào phòng.
Nó rơi trên chén trà bạch ngọc đang mở, chỉ dừng lại trong nháy mắt rồi nhanh chóng nhúng vào nước trà. Sợi chỉ bạc dính nước thuốc cũng thuận thế rớt vào theo.
Thượng Quan Khanh Yên nhìn chằm chằm chén trà bạch ngọc, xác định thời cơ đã chín muồi thì nhanh chóng rút sợi chỉ bạc về, ánh bạc chợt lóe lên trong không trung, rất nhanh đã không thấy đâu nữa.
Mà hai người trong phòng lại hồn nhiên không hề hay biết.
“Tỷ tỷ, tỷ có khát nước không, nhìn bờ môi khô nứt này xem.” Thượng Quan Viên Nhã nhỏ giọng nói mấy câu thì không khỏi thấy khát nước, nàng ta quay đầu lại dặn dò: “Người đâu, rót cho đại tiểu thư hai cốc trà tới đây!”
Nha hoàn đứng ở gian ngoài nghe thấy vậy, vội vàng đi vào, bưng chén trà bạch ngọc trên bàn lên, rót hai chén nước rồi bưng tới.
“Đây là trà long tỉnh vụ xuân mà mẫu thân đưa tới mấy hôm trước, muội nếm thử xem.” Thượng Quan Uyển Nhi nói.
Thượng Quan Viên Nhã nâng chén bạch ngọc lên, uống một hớp, than thở: “Mùi vị thật thanh nhã, trà ngon!”
Đương nhiên là trà ngon rồi, đó chính là nước trà ngon có cho thêm nguyên liệu đó, đêm nay ngươi có thể thấy tác dụng tuyệt vời của nó rồi!
Thượng Quan Khanh Yên cười nhìn hai người uống một hơi cạn sạch nước trà trong chén, nàng nheo mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng gian xảo như một con hồ ly.
Mục đích đã đạt được, Thượng Quan Khanh Yên hài lòng đứng dậy rời khỏi đây.
“Tiểu thư, muộn như vậy mà người còn đi đâu thế?”
Còn chưa vào được cửa phòng, đột nhiên nghe thấy giọng nói lanh lảnh phía sau truyền tới, bước chân Thượng Quan Khanh Yên khựng lại, cả người cứng đờ.
Lưu Ly?
Không phải nàng ấy đã ngủ rồi hay sao?
“Tiểu thư, buổi tối người mặc đồ đi đêm làm gì? Người vừa đi đâu vậy?” Gương mặt tròn trịa của Lưu Ly lộ ra trong bóng tối.
Hai mắt nàng ấy nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Khanh Yên mặc đồ đen cả người, đôi mắt đen của nàng ấy sáng lên một cách đáng sợ.
Ngay cả Thượng Quan Khanh Yên có tố chất tâm lý vững vàng nhưng vào lúc này cũng không nói được gì.
Bị người ta bắt ngay tại trận, Lưu Ly rõ ràng có chuẩn bị mới tới, đối mặt với Lưu Ly như vậy, nàng có lời gì để nói đây?
Thượng Quan Khanh Yên xoay người lại, chỉ cười hì hì, không nói lời nào.
Lưu Ly lo lắng, đột nhiên tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào mắt Thượng Quan Khanh Yên, nói: “Tiểu thư, người vừa tới chỗ đại tiểu thư đúng không? Thật ra người không ngốc, chỉ là giả vờ thôi có đúng không?”
Thượng Quan Khanh Yên nặng nề nhìn nàng ấy, trong lòng hơi dao động. Nàng quan sát Lưu Ly đã lâu, cũng biết nàng ấy là một người ra sao, trung thành mà can đảm.
Dù phát hiện mình không ngốc thật thì nàng ấy vẫn sẽ ở lại bên cạnh mình, cống hiến cho mình.
Người như vậy… có thể tin được.
Nhưng một khi đã giao sự tin tưởng ra ngoài thì sẽ rất khó thu hồi. Nếu nàng ấy phản bội lại mình…
“Tiểu thư, người nói cho ta được không? Mong muốn cả đời của thái hậu lão nhân gia chính là hy vọng người có thể sống tốt, có thể khỏe mạnh, nếu bà ấy biết người đã khỏe rồi thì nhất định sẽ rất vui!” Lưu Ly gần như mừng đến phát khóc. Cho dù tiểu thư không thừa nhận, nhưng thấy tiểu thư thật sự khỏe hơn trước rất nhiều là được rồi!
“Thái hậu nương nương sẽ phù hộ cho người, tiểu thư, người nhất định sẽ càng ngày càng tốt!”
Lưu Ly ôm chặt lấy Thượng Quan Khanh Yên, toàn bộ ấm ức mà những ngày này phải chịu đều biến mất không còn chút tăm hơi nào, biến thành tràn đầy hy vọng.
Nếu tiểu thư không muốn nói, mình sẽ không hỏi nhiều, chỉ cần tiểu thư có thể khỏe lên từng ngày thì mình đã thỏa mãn rồi!
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Lưu Ly, trong lòng Thượng Quan Khanh Yên mềm nhũn, nàng đưa tay lên vỗ vai Lưu Ly, cuối cùng cũng không nhịn được, khẽ nói: “Muộn rồi, ngủ đi.”