Chương 6: Đi theo sai chủ rồi
Nếu nàng sống không nổi thì các người cũng đừng ai nghĩ sẽ được sống yên bình!
“Tiểu thư, nếu đại tiểu thư đã có lòng, hay là người dùng một chút đi?” Lưu Ly không xác định, nói.
Tuy trong lòng nàng ấy vẫn tồn tại sự nghi ngờ với đại tiểu thư, nhưng vừa nghĩ bây giờ đang ở ngay tướng phủ, có tướng gia làm chỗ dựa nên sự nghi ngờ trong lòng cũng bớt đi đôi chút.
Nhưng Thượng Quan Khanh Yên lại như đột nhiên phát điên, đứng bật dậy: “Ta không ăn, ta không ăn, các ngươi phiền quá!”
“Tiểu thư!”
“Hi hi, ta muốn chơi trò chơi, các ngươi tới chơi với ta đi!” Thượng Quan Khanh Yên không hề để ý mà bước thật nhanh đến bên cạnh Lan Nguyệt, tóm lấy tóc nàng ta, cười rồi nói: “Chúng ta tới chơi rùa lăn dưa hấu đi!”
Ký ức về cảnh tượng ở biệt viện vẫn chưa phai, Lan Nguyệt sợ hãi kêu to: “Á! Tiểu thư cứu mạng! Cứu mạng!”
Tiếng gào như lợn bị chọc tiết sắp phá vỡ nóc nhà, trong mắt Thượng Quan Uyển Nhi lóe lên một tia mất kiên nhẫn.
Nàng ta đã sớm nghĩ tới rồi, nói lý với kẻ ngốc làm gì, trực tiếp đút thuốc giết chết nàng ta mới là đúng đắn!
Thượng Quan Uyển Nhi cười khẩy một tiếng, cũng mặc kệ Lan Nguyệt đang gào thét, chỉ vào mấy nha hoàn phía sau, quát: “Mấy người các ngươi làm gì vậy, mau tiến lên cho ta, cho nó uống canh gà đi!”
Mấy nha hoàn cùng tiến lên, Lan Nguyệt cũng nhân cơ hội này ôm lấy eo thon của Thượng Quan Khanh Yên, giật lấy bát canh gà trong tay Lưu Ly, đổ vào miệng Thượng Quan Khanh Yên!
Trong lúc hỗn loạn, Lưu Ly bị đẩy một cái thật mạnh, nhưng chỉ trong nháy mắt nàng ấy đã phản ứng lại, nào có ai không uống canh gà mà còn bị ép uống chứ, rõ ràng đại tiểu thư muốn hại tiểu thư!
Nàng ấy giang tay ra chen vào, vội nói: “Đại tiểu thư, đại tiểu thư, cầu xin người tha cho tiểu thư đi. Tiểu thư chỉ là một người ngốc, không biết gì cả, nếu có điều gì đắc tội đại tiểu thư thì mong đại tiểu thư đại nhân không chấp tiểu nhân, người tha cho tiểu thư lần này đi!”
“Đắc tội ta?” Thượng Quan Uyển Nhi hừ lạnh một tiếng: “Ta cũng không muốn làm khó dễ một kẻ ngu, chỉ tiếc nó chiếm chỗ không nên đứng thì ta còn có cách gì. Dù sao đời này đã là kẻ ngốc rồi, còn không bằng chết sớm đầu thai sớm.”
Thượng Quan Uyển Nhi lộ vẻ mặt hung ác, nhìn về phía đám nha hoàn, hô lên: “Các ngươi đều chết hết rồi hay sao, mau lôi kẻ không biết sống chết này ra ngoài cho ta!”
Mấy tiểu nha hoàn cùng tiến lên, có hai người tóm chặt lấy cánh tay Lưu Ly, muốn kéo nàng ấy ra. Lưu Ly đâu thể chịu thỏa hiệp nhanh như vậy, nàng ấy chắn trước mặt Thượng Quan Khanh Yên, ngăn động tác đổ canh của Lan Nguyệt.
“Tiểu thư, người mau chạy đi, nhanh tìm lão gia!” Lưu Ly quay đầu lại hô với Thượng Quan Khanh Yên.
Nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, Thượng Quan Khanh Yên chậm rãi thả bàn tay đang kéo tóc Lan Nguyệt ra, nhếch miệng cười.
Lưu Ly chỉ lo nhìn vẻ mặt của Thượng Quan Khanh Yên, không hề để ý hai nha hoàn vừa rồi bắt lấy mình đã ôm tay ngã ngồi dưới đất.
Khóe miệng Thượng Quan Khanh Yên hiện một nụ cười lạnh, một giây sau Lưu Ly hất văng bát canh gà Lan Nguyệt đang bưng đi.
“Ối!” Lan Nguyệt rít lên một tiếng, canh gà trong tay bay trên không trung, Lưu Ly bổ nhào lên người nàng ta, đè nàng ta suýt nữa ngất ngay tại chỗ.
Một viên đá bay khỏi tay Thượng Quan Khanh Yên, đánh trúng bát canh gà kia, bát canh chợt bay vòng về phía Thượng Quan Uyển Nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi kêu lên thất thanh: “Ngươi làm cái gì…”
Nàng ta nghiêng người sang bên cạnh muốn tránh nhưng không kịp. Một bát canh gà nóng hổi trực tiếp rót thẳng từ đỉnh đầu Thượng Quan Uyển Nhi xuống, mấy miếng hồi cũng rơi trên đỉnh đầu nàng ta.
Đám người xung quanh vội vàng tranh nhau lên đỡ nàng ta rồi ba chân bốn cẳng dùng khăn lau mặt cho nàng ta.
Thượng Quan Uyển Nhi phun một ít canh gà trong miệng ra, căm tức nhìn Thượng Quan Khanh Yên, hô lên: “Mau! Mau lấy một bát nước sạch tới đây cho ta!”
Bát canh gà này thật sự có vấn đề, hơn nữa độc là do chính tay nàng ta bỏ vào, vốn dĩ muốn độc chết Thượng Quan Khanh Yên, nhưng ai ngờ bây giờ lại chui vào miệng mình rồi!
Đám nha hoàn xung quanh vội vàng tìm một cái bát, rót nước trà đưa tới trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi.
Nếu vào ngày thường, Thượng Quan Uyển Nhi lười phải tới viện của Thượng Quan Khanh Yên, càng khỏi phải nói tới việc uống nước trong cái bát bẩn của Thượng Quan Khanh Yên. Thế nhưng bây giờ nàng ta sao để ý được nhiều như vậy, vừa bưng bát nước lên là uống một hơi cạn sạch.
Lưu Ly nhân lúc rối loạn đi tới bên cạnh Thượng Quan Khanh Yên đang vui vẻ xem trò vui, kéo Thượng Quan Khanh Yên sang một bên, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, người đừng sợ, Lưu Ly ở đây.”
“Lưu Ly!” Lưu Ly vừa dứt lời, đã thấy Lan Nguyệt căm giận nhìn mình: “Tiểu thư, là nó, chính nó đẩy ta, nếu không đang yên đang lành sao ta lại ngã được; bát canh gà kia, bát canh gà kia cũng vì nó mới bị đổ.”
Thượng Quan Uyển Nhi nghe vậy cũng không kiềm được lửa giận trong lòng, Lưu Ly hết lần này tới lần khác làm hỏng chuyện tốt của mình. Từ lâu nàng ta đã bất mãn trong lòng, bây giờ thù mới hận cũ càng khiến Thượng Quan Uyển Nhi không muốn giữ Lưu Ly lại!
“Ha, thứ tiện tỳ nhà ngươi, có lẽ trước giờ ta quá nuông chiều ngươi, lại dám bắt nạt lên đầu ta rồi!” Thượng Quan Uyển Nhi vung ống tay áo: “Thứ điêu nô như vậy, sợ là phủ thừa tướng không giữ được nó, người đâu, dùng loạn côn đánh tiện tỳ này ra khỏi phủ cho ta!”
Lưu Ly kinh ngạc ngẩng đầu lên, mình đã bất cẩn rồi, cứ nghĩ tốt xấu gì mình cũng là người của thái hậu thì họ sẽ phải kiêng dè, nhưng không ngờ đại tiểu thư lại tàn nhẫn như vậy!
Đúng rồi, đến cả tiểu thư mà họ cũng dám hại, sao có thể để ý tới tính mạng của một tiểu nô tỳ như mình? Sợ là hôm nay khó thoát được kiếp này rồi!
Nếu lần này đại tiểu thư chuẩn bị rồi mới tới, vậy thì nhất định là nàng ta không sợ gì cả. Lưu Ly liếc mắt nhìn Thượng Quan Khanh Yên vẫn lộ ra vẻ mặt mịt mờ, nàng ấy quyết tâm tiến lên nghênh đón.
“Tuy thân phận của nô tỳ đê tiện nhưng nô tỳ là người được thái hậu ban thưởng, giấy bán thân cũng không ở trong tướng phủ, e là đại tiểu thư không có quyền xử trí ta đâu!”
“Ha, thái hậu?” Thượng Quan Uyển Nhi nghe vậy thì nở nụ cười, khinh bỉ nói: “Đã là người chết thì ngươi coi bà ấy có thể đội đất bò ra ngoài cứu ngươi hay sao?”
“Ngươi dám vô lễ với thái hậu!” Lưu Ly trợn trừng mắt, không ngờ Thượng Quan Uyển Nhi lại lớn lối như vậy, dám to giọng nói những lời bất kính như thế!
Thượng Quan Uyển Nhi cười ngạo mạn, giọng điệu chợt trở nên tàn nhẫn: “Vô lễ thì đã sao? Nơi này là phủ thừa tướng, là thiên hạ của ta! Ta muốn nói thế nào thì nói thế ấy, cho dù hôm nay để ngươi chết thì ngươi cũng phải chết ở đây cho ta!”
Đám nha hoàn cúi đầu, rũ mắt, không dám lên tiếng, dường như căn bản không hề nghe thấy những lời đại nghịch bất đạo của Thượng Quan Uyển Nhi.
“Kéo nó ra ngoài, đánh chết đi!”
Hai nha hoàn vội vàng tiến lên kéo vai Lưu Ly, Lan Nguyệt giơ một tay ra bóp cổ Lưu Ly, bàn tay khác giơ lên, tát một cái.
Nàng ta vừa đánh, vừa chửi: “Ta cho ngươi đẩy ta này! Cho ngươi đẩy ta này! Lúc trước ở biệt viện ta đã không vừa mắt ngươi rồi, ngươi đừng có trách ta, có trách cũng tự trách bản thân chọn sai chủ đi.”
Lưu Ly giãy giụa nhưng không thoát được, trên mặt là những vết đỏ hồng, ánh mắt mang theo hơi nước, thế nhưng từ đầu tới cuối không chịu kêu lấy một câu.
“Canh gà đổ vào đầu, hê hê, canh gà còn có hồi nữa!” Thượng Quan Khanh Yên vẫn ở bên cạnh im lặng nhìn chợt nói một câu như vậy, lại nhìn Thượng Quan Uyển Nhi rồi cười hề hề ngốc nghếch một hồi.
Lửa giận trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi mới giảm một chút, đột nhiên nghe Thượng Quan Khanh Yên nói vậy, nhất thời nổi trận lôi đình, miệng chỉ mắng một câu: “Cái đồ ngu ngốc nhà ngươi!”