Chương 4: Từ hôn

“Hai tỷ tỷ của con đâu? Chúng nó không về với con à?” Tô Cẩn nhìn về phía sau Thượng Quan Khanh Yên, trong mắt lóe lên sự lo lắng.

“Bẩm phu nhân, đại tiểu thư và nhị tiểu thư chắc phải một thời gian nữa mới về được ạ.” Lưu Ly ở bên cạnh ngoan ngoãn trả lời.

Tô Cẩn nghe vậy, trong mắt lóe lên một luồng u tối.

Mục đích của chuyến đi tới biệt viện là thế nào thì bà ta hiểu rõ nhất, bây giờ Thượng Quan Khanh Yên bình an trở về, chẳng phải kế hoạch đã thất bại hay sao?

Thứ đê tiện kia không chết thì việc kết hôn của con gái mình làm sao bây giờ?

Nghĩ tới đây, ánh mắt nhìn Thượng Quan Khanh Yên của Tô Cẩn lóe lên vẻ hung ác.

“Nếu đã về thì vào nhà trước đi.” Thượng Quan Kiệt chợt lên tiếng, ánh mắt nhìn con gái út mang theo sự thương tiếc khó có thể phát hiện ra.

Thượng Quan Khanh Yên nhìn thấy hết tâm tình của hai người này, nàng giả vờ hồ đồ gật đầu rồi muốn đi vào trong.

Thế nhưng Tô Cẩn lại kéo Thượng Quan Khanh Yên lại, mím môi, than thở: “Lão gia, xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng ta cũng đừng lừa Yên nhi nữa được không?”

Ánh mắt của Thượng Quan Kiệt chợt trở nên sắc bén, ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Cẩn, ngầm cảnh cáo.

Thế nhưng Tô Cẩn không có chút cảm giác, bà ta kéo tay Thượng Quan Khanh Yên, nói: “Yên nhi, vừa rồi tam hoàng tử tới từ hôn… ôi, Yên nhi đáng thương, sao số con lại khổ như vậy chứ!”

Bà ta giả vờ nặn ra hai giọt nước mắt, cầm khăn chấm chấm khóe mắt, đúng là rưng rưng muốn khóc, lo lắng không thôi.

Tam hoàng tử? Từ hôn?

Đúng rồi, sao nàng lại quên mất, trên người nguyên chủ đã có hôn ước rồi!

Thái hậu thật sự cưng chiều nguyên chủ đến cực hạn, sau khi mẫu thân của nguyên chủ khó sinh mà chết, bà đã gửi gắm tình yêu với cháu gái lên người nguyên chủ, không chỉ cho nàng đãi ngộ tốt nhất như quý nữ mà còn sắp xếp chu toàn chuyện đại sự cả đời của nàng.

Trước mặt mọi người, bà từng ra một thánh chỉ… nếu ai được lập làm thái tử thì nhất định phải cưới Thượng Quan Khanh Yên làm trắc phi, ngày mà hắn đăng cơ làm hoàng đế thì nhất định phải lập Thượng Quan Khanh Yên là một trong bốn vị phi tần.

Mà người được gọi là tam hoàng tử, đại khái chính là thái tử tương lai nhỉ?

Bởi vì không muốn cưới một kẻ ngốc, thế nên mới tới từ hôn?

Trong lòng Thượng Quan Khanh Yên cười gằn. À thì ra là thế, một kẻ ngu, nhưng muốn chiếm lấy vị trí trắc phi của thái tử tương lai. Chẳng trách hai người tỷ tỷ tốt của nàng lại hao tổn tâm sức muốn đẩy nàng vào chỗ chết.

Sợ là có vài người không muốn bị nhận tiếng xấu, thế nên đã nghĩ cách diệt trừ mình, một mũi tên trúng hai đích hả?

Nằm mơ!

Thượng Quan Khanh Yên không hề biến sắc thu lại sự tàn nhẫn trong mắt, nàng chỉ ngốc nghếch nhìn Tô Cẩn.

“Hi hi, mệnh ngươi khổ!” Nàng ngốc nghếch lắp lại một câu.

Sắc mặt Tô Cẩn hơi ngưng lại, sự đắc ý và mỉa mai trong lòng đã biến thành thẹn quá hóa giận dưới ánh mắt vô tri, hồ đồ của đối phương.

Kẻ ngu này, thật sự không hiểu cái gì à!

Đúng là đàn gảy tai trâu!

“Được rồi, đi vào thôi!” Trong lòng Thượng Quan Kiệt cũng thất vọng, nhưng nhìn gương mặt ngây thơ của con gái, trong lòng ông ta không hề trách cứ, chỉ còn lại thương tiếc.

Thượng Quan Kiệt thở dài một hơi, xoay người lại, dặn dò: “Chăm sóc cẩn thận cho tiểu thư nhà ngươi.”

“Vâng ạ, thưa lão gia!” Lưu Ly gật đầu.

“Vâng ạ, thưa lão gia!” Thượng Quan Khanh Yên cũng cười hì hì trả lời một câu.

Thượng Quan Kiệt lại thở dài một tiếng, nhìn con gái ngốc nghếch trước mặt mình, cuối cùng không nói gì cả, chỉ phất tay đi vào cửa lớn.

Tô Cẩn vội vàng đi theo, trước khi đi còn liếc nhìn Thượng Quan Khanh Yên một cái, khóe môi vẫn mang theo ý cười.

Ha, chẳng qua chỉ là một kẻ ngốc. Hơn nữa, bây giờ nhìn hình như lại càng ngu ngốc hơn. Như vậy cuộc sống tốt đẹp của nó sau này còn được mấy ngày?

Sớm muộn cũng sẽ bị đám người kia lột da bẻ xương, chẳng còn thừa lại chút nào!

Ác ý vừa lóe lên đã bị Thượng Quan Khanh Yên nhạy bén bắt được. Nàng híp mắt, trong lòng thầm nở một nụ cười đầy ác ý.

Những người kia hao tâm tổn sức chẳng phải là muốn để mình từ hôn hay sao?

Vậy thì như ý nguyện của họ là được. Thượng Quan gia này, trừ nàng thì còn có hai đứa con gái đấy.

Nếu hai người đó chó cắn chó thì cảnh tượng nhất định sẽ rất đặc sắc.

Thượng Quan Khanh Yên được Lưu Ly cẩn thận đỡ về nội viện, thỉnh thoảng nàng lại đánh giá hoàn cảnh xung quanh tướng phủ. Dù sao cũng là một phủ đệ của thừa tướng đương triều, cách bài trí trong phủ trang nhã mà không hề mất đi khí thế.

Ở tướng phủ có rất nhiều nha hoàn và tôi tớ, dọc đường Thượng Quan Khanh Yên và Lưu Ly đi lại không thấy ai dừng chân chào hỏi cho ra dáng. Đám người xung quanh vô cùng bận rộn, coi Thượng Quan Khanh Yên như không khí. Xem ra địa vị của nguyên chủ ở tướng phủ thật sự chẳng ra sao, có hai vị tiểu thư đích xuất và Tô Cẩn dẫn đầu, đám người từ trên xuống dưới tướng phủ ai mà không phải nhìn sắc mặt của họ để làm việc.

“Tiểu thư, chúng ta tới rồi.” Lưu Ly chỉ vào hai cánh cửa gỗ cũ nát ở bên cạnh.

Thượng Quan Khanh Yên đánh giá cái viện này rồi theo Lưu Ly vào cửa. Cả vườn đầy cỏ dại, trong bụi cỏ có một bàn đá cũ nát, bên cạnh bàn đá là mấy cái ghế đá đã hỏng, lại thêm mấy gian nhà rách rưới, đây chính là nơi nguyên chủ sinh sống hàng ngày.

Trong lòng Thượng Quan Khanh Yên cười khẩy, đường đường là một tướng phủ, để có thể tìm ra một cái viện rách nát như vậy thật sự đã làm khó Tô Cẩn và hai vị tỷ tỷ của nàng rồi. Chuyện này cũng khó trách, nguyên chủ là một kẻ ngốc, điên điên khùng khùng. Tuy nàng hiền lành vô hại, còn có sự cưng chiều của thái hậu và tướng gia, thế nhưng nàng chịu thiệt thì cứ chịu thiệt, cũng không mách lên trên. Mặc cho Thượng Quan Viên Nhã và Thượng Quan Uyển Nhi đổi cách giày vò mình thế nào thì nàng cũng tuyệt đối không nói với tướng gia một câu bất công nào.

Lưu Ly đỡ Thượng Quan Khanh Yên về phòng, mấy ngày không về, nơi đây đã đầy tro bụi.

“Tiểu thư, người ngồi ở đây trước đã, ta dọn dẹp một lát.” Lưu Ly giơ tay áo lau sạch một cái ghế, rồi để cho Thượng Quan Khanh Yên ngồi xuống ghế, lại rót một cốc nước đun sôi để nguội đặt trước mặt nàng.

Thượng Quan Khanh Yên liếc mắt nhìn bát sứ bị mẻ một miếng, trong lòng cảm thấy nực cười.

Tốt xấu gì kiếp trước mình cũng là một đặc công, bây giờ lại phải dùng một cái bát mẻ thế này, lại còn phải uống nước lạnh nữa! Cái thứ như vận mệnh thật sự khiến người ta không ngờ nổi, chẳng qua, mình là một đặc công tinh nhuệ của Cục tình báo trung ương, cho dù kiếp này trở thành một kẻ ngốc, nếu không sống cho ra hình người thì đúng là đã đập bảng hiệu của Cục tình báo trung ương rồi.

“Tiểu thư.” Lưu Ly vừa dọn dẹp vừa nói: “Không phải ta nói người đâu, nhưng vừa rồi người gặp lão gia sao lại không mách cơ chứ? Lần này đại tiểu thư và nhị tiểu thư lừa người tới biệt viện, lần sau không biết sẽ lừa người tới đâu nữa. Ta đã bảo người phải mách, phải mách rồi, nếu lão gia biết những chuyện mà phu nhân và hai vị tiểu thư làm với người thì nhất định sẽ khiến họ phải hối hận.”

Thượng Quan Khanh Yên thờ ơ, không động lòng, nàng chỉ cầm lấy cái bát con bị mẻ trên bàn lên để kiểm tra, thấy những chỗ mẻ không đồng đều trên bát. “Hầy!” Lưu Ly thở dài một tiếng: “Nếu có phu nhân ở đây thì thật là tốt, có phu nhân che chở thì ai dám bắt nạt người chứ. Cũng là tiểu thư số khổ, vừa sinh ra đã không còn nương rồi, thái hậu cũng cưng chiều người, nói là để hoàng đế tương lai cưới người làm hoàng phi nữa. Nếu để ta nói, thái hậu nương nương đúng là cưng chiều người thật, nhưng ý chỉ của bà, lại hại người đó!”

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *