Chương 3: Giả điên giả ngốc đánh loại con gái cặn bã

Thượng Quan Khanh Yên thoạt nhìn vẫn ngu si như trước, có lẽ vừa rồi chỉ là trùng hợp?

Đang suy nghĩ, Thượng Quan Khanh Yên đã bò dậy từ chiếc trường kỷ thấp, nhảy nhót chạy tới bên cạnh Lưu Ly. Nàng bắt đầu hành động, nhìn như không có cách thức gì, thật ra lại ra tay vô cùng xảo quyệt, đẩy đám nha hoàn vây quanh Lưu Ly ra, kéo Lưu Ly về bên cạnh mình.

“Ta muốn về nhà!” Thượng Quan Khanh Yên vỗ vai Lưu Ly, nói vô cùng khí thế.

“Không thể!” Thượng Quan Uyển Nhi kiên quyết ngăn chặn: “Hôm qua chúng ta mới tới biệt viện này mà hôm nay đã về rồi, để người khác nhìn vào thì ra thể thống gì?”

Thấy Thượng Quan Khanh Yên nhìn mình bằng ánh mắt hiểu như không hiểu, tia ngờ vực cuối cùng trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi cũng tan biến.

“Ngươi cứ chờ đi, tối nay ta và Viên Nhã lại tới thăm ngươi.” Thượng Quan Uyển Nhi lạnh nhạt nhìn Thượng Quan Khanh Yên một cái rồi xoay người định chạy.

Nếu không phải đã đồng ý với người kia phải xử lý đứa ngu si này thì nàng ta thật sự không muốn nói chuyện với nó nửa câu.

Nhìn thôi đã thấy ghê tởm rồi.

“Không muốn, ta muốn về nhà, ta muốn về nhà!” Ánh mắt Thượng Quan Khanh Yên lóe lên, chỉ trong chớp mắt đã chạy tới bên cạnh Thượng Quan Uyển Nhi, nàng đưa tay tóm lấy cổ tay Thượng Quan Uyển Nhi, lôi kéo không cho người ta đi.

Thượng Quan Uyển Nhi giật mình, chỉ thấy cổ tay bị nắm lấy đau thấu xương, giống như bị chim ưng quắp lấy vậy!

Kẻ ngu si này, sao lại có sức lực lớn như vậy!

“Ngươi buông tay ra cho ta!” Thượng Quan Uyển Nhi hung ác quát một tiếng, muốn tránh thoát khỏi sự kiềm chế của đối phương.

“Ta không, ta muốn về nhà!” Thượng Quan Khanh Yên không hề di chuyển, tay tóm lấy Thượng Quan Uyển Nhi càng lúc càng chặt hơn.

Thượng Quan Uyển Nhi kinh ngạc hô lên một tiếng, toát mồ hôi lạnh. Đau, cả cánh tay đều đau giống như không phải của mình vậy!

“Tam tiểu thư, ngươi mau buông tay ra!” Đám nha hoàn thấy vậy lũ lượt xông lên kéo ra, ôn tồn khuyên bảo.

Thượng Quan Khanh Yên lại phát huy bản sắc ngu dại của mình tới mức vô cùng nhuần nhuyễn, nàng đứng yên như núi, cười ngốc nghếch nắm chặt cổ tay mảnh khảnh trong tay, dù mọi người có kéo thế nào cũng không khiến nàng thả lỏng ra lấy một chút.

Đại nha hoàn bên cạnh Thượng Quan Uyển Nhi thấy tiểu thư nhà mình bị đau như vậy thì nâng tay lên, định tát cho Thượng Quan Khanh Yên một cái để dọa nàng, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên.

Hành động của nha hoàn bị Thượng Quan Khanh Yên nhìn thấy rõ ràng, nhân lúc bàn tay rơi xuống, Thượng Quan Khanh Yên khống chế cánh tay của nha hoàn, hơi dùng sức một chút, cánh tay của nha hoàn không tự chủ bị nghiêng đi, không kịp thu hồi lực, cái tát gọn ghẽ rơi vào mặt Thượng Quan Uyển Nhi.

Cơn đau thấu xương ăn mòn thần kinh của Thượng Quan Uyển Nhi, nha hoàn sợ tới mức vội vàng quỳ xuống đất: “Đại tiểu thư, nô tỳ không cố ý, nô tỳ không cố ý đâu…”

“Hi hi, chơi vui quá, chơi vui quá!” Thượng Quan Khanh Yên giống như đứa trẻ được cho kẹo, nở một nụ cười ngốc nghếch vô cùng xán lạn, lập tức lại mạnh mẽ tát vào mặt Thượng Quan Uyển Nhi một cái nữa.

Thượng Quan Uyển Nhi chưa kịp phản ứng lại thì đã bị vả vào mặt lần nữa, khóe miệng nàng ta chảy ra mấy vết máu. Thượng Quan Khanh Yên lại ôm lấy Thượng Quan Uyển Nhi, khiến Thượng Quan Uyển Nhi suýt nữa bị đè ép tới hôn mê!

Búi tóc được bới cẩn thận của Thượng Quan Uyển Nhi đã sớm rối loạn không thể tả, những sợi tóc đen như mực tán loạn trên vai, tóc mái bị mồ hôi dính ướt nhẹp vào mặt. Sự tao nhã và cao quý ngày thường vất vả duy trì nhưng vào lúc này lại biến mất không còn gì.

“Đồ ngu ngốc nhà ngươi! Dám đối xử với ta như vậy à!” Trên mặt Thượng Quan Uyển Nhi rất đau, không trách cứ được nha hoàn nên tức tối vung tay lên với Thượng Quan Khanh Yên, sao nàng ta có thể bị một kẻ ngu ngốc đánh được.

“Hi hi, đồ ngu ngốc nhà ngươi!” Thượng Quan Khanh Yên giả vờ cười xòa một tiếng rồi lại đẩy tay Thượng Quan Uyển Nhi ra, sau đó tay lại nắm lấy tóc của nàng ta, giật mạnh một cái.

Da đầu đau nhức, Thượng Quan Uyển Nhi tức tới mức muốn ngất đi, nàng ta ôm tóc, căm hận trừng mắt nhìn kẻ ngu ngốc trước mặt mình một cái, nhưng đối phương dường như không hề có cảm giác, vẫn cười ngốc nghếch, lại đưa tay kéo mạnh tóc nàng ta.

“Á…!” Thượng Quan Uyển Nhi đau đớn rít gào, suýt nữa đau tới ngất đi.

Tiếng gào đau đớn sởn cả tóc gáy, mọi người nghe mà hoảng sợ. Lại ngước mắt lên, đã thấy trong tay tam tiểu thư cầm một lọn tóc.

Không ngờ nàng đã giật đứt cả một lọn tóc của đại tiểu thư rồi!

Mọi người trợn tròn mắt, gần như không thể tin nổi!

Thượng Quan Uyển Nhi tức tới mức đỏ lừ cả mắt.

“Tất cả xông hết lên cho ta! Nhổ hết tóc của nó ra!” Nàng ta đã sớm quăng chuyện rụt rè của quý nữ sang một bên, nhìn chằm chằm lọn tóc trong tay Thượng Quan Khanh Yên mà tức giận quát.

Đám nha hoàn nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội vàng nhào tới muốn khống chế Thượng Quan Khanh Yên.

Thượng Quan Khanh Yên lại linh hoạt như cá chạch, cơ thể nhỏ nhắn không ngừng di chuyển giữa đám đông, đưa tay kéo người này một cái, giật người kia một cái, chỉ trong chốc lát đã giật rất nhiều tóc của toàn bộ đám nha hoàn!

Nhưng mọi người lại chẳng đụng được tới góc áo của nàng!

“Lưu Ly, mau nhìn xem, tóc, tóc kìa!” Thượng Quan Khanh Yên cười gian xảo, giơ những sợi tóc đen trong tay lên, đưa về phía Lưu Ly lắc lắc như hiến vật quý.

Lưu Ly gần như muốn cười phá lên. Tiểu thư, giỏi lắm.

“Chơi vui quá, chơi vui ghê, tiếp tục nào!” Thượng Quan Khanh Yên vui vẻ vỗ tay một cái, ném toàn bộ số tóc trong tay xuống đất, nàng vui vẻ nhìn về phía Thượng Quan Uyển Nhi, cười nhếch miệng.

Chơi vui?

Thượng Quan Uyển Nhi suýt nữa tức đến ngất.

Lần đầu tiên nàng ta phát hiện kẻ ngốc này lại khó chơi như vậy!

“Chúng ta đi!” Thượng Quan Uyển Nhi tức giận xoay người, mặc kệ Thượng Quan Viên Nhã đang nằm dưới đất, nàng ta nhấc chân bước ra khỏi phòng, không muốn ở đây lâu thêm một khắc nào.

Đám nha hoàn tóc tai tán loạn, luống cuống đưa Thượng Quan Viên Nhã ra khỏi phòng, không dám tiếp tục ở lại đây với tam tiểu thư điên cuồng nữa.

Trong lúc hỗn loạn, không ai nhìn thấy tam tiểu thư ngu si kia chậm rãi nở một nụ cười gian trá trên môi.

Lưu Ly nhanh chóng thu dọn đơn giản cho xong đống quần áo, sau khi chào hỏi hai vị tiểu thư, nàng ấy lập tức nắm tay Thượng Quan Khanh Yên, vội vã chạy một mạch về Thượng Quan phủ.

“Tiểu thư, phía trước chính là phủ thừa tướng, người phải thông minh một chút, nhất định phải mách với lão gia nhé, nếu không đại tiểu thư và nhị tiểu thư sẽ thật sự không kiêng nể gì cả đâu!” Lưu Ly kéo tay Thượng Quan Khanh Yên mà căn dặn.

“Ừm.” Thượng Quan Khanh Yên ngốc nghếch gật đầu, đôi mắt long lanh vẫn mờ mịt, hỗn độn.

Lưu Ly thở dài một hơi, cũng không biết tiểu thư nghe được bao nhiêu lời của mình.

Rất nhanh xe ngựa đã dừng lại trước cổng phủ thừa tướng, gác cổng vừa thấy Thượng Quan Khanh Yên, trên mặt lập tức lộ ra vẻ quái lạ với ẩn ý khác.

“Không thấy tam tiểu thư đã về à? Còn không mau đi thông báo đi!” Lưu Ly lớn tiếng quát, xoay người che phía trước Thượng Quan Khanh Yên.

Gác cổng vội vàng thu lại ánh mắt kỳ lạ, khom người trả lời một câu, xoay người đi vào cửa viện.

Chưa tới một lát, chỉ thấy một đám nha hoàn, sai vặt vây quanh một người đàn ông mặc áo nho và một người phụ nữ mặc đồ lộng lẫy đang rảo bước đi tới cửa.

“Yên nhi, Yên nhi số khổ của ta, sao hôm nay con đã về rồi?” Một tiếng than thở kéo dài truyền tới, người phụ nữ mặc váy dài khoác đối khâm màu tím nhạt nhanh chân đi tới, kéo tay của Thượng Quan Khanh Yên, gạt giọt lệ bên khóe mắt.

Trong mắt Thượng Quan Khanh Yên lóe lên ý lạnh.

Đây chính là Tô Cẩn,  vợ cả của Thượng Quan Kiệt, chỉ nhìn qua ký ức của nguyên chủ đã biết người này là người phụ nữ rắn rết có lòng dạ độc ác, trách móc nguyên chủ nặng nề, lén muốn giết nguyên chủ, là kẻ địch!

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *