Chương 10: Rắn từ đâu đến
Thượng Quan Uyển Nhi vốn đã ốm bệnh, sau đêm này lại càng ngày càng yếu đi.
Sáng sớm hôm sau, sau khi nghe tin tức mà Lưu Ly hỏi thăm được, Thượng Quan Khanh Yên nhếch đôi môi đỏ mọng, cười vô cùng thỏa mãn.
“Tiểu thư, nghe nói đêm qua đại tiểu thư đột nhiên bị phong hàn, bệnh càng thêm bệnh, thế là nằm liệt giường không dậy nổi nữa!” Lưu Ly vui vẻ nói: “Nhị tiểu thư tối hôm qua cũng bị dọa sợ, cả người không khỏe chút nào. Người nói xem, đây có tính là ác giả ác báo hay không?”
Tính chứ, đương nhiên tính.
Một chai thuốc ảo giác nho nhỏ mà thôi, vậy mà đã khơi gợi nỗi sợ hãi ẩn giấu trong lòng họ rồi, tự mình dọa mình đến gần chết, thật đúng là sung sướng!
Ưm, xem như trả thù cho mình!
Ác giả ác báo, Thượng Quan Khanh Yên nghĩ đến mấy chữ này lập tức mỉm cười, nếu hai ác nữ này đều bị bệnh thì tạm thời sẽ không đến gây phiền toái cho mình, Thượng Quan Khanh Yên ngẫm lại, có phải mình nên nghĩ biện pháp rời khỏi nơi thị phi này rồi không?
Cái gì mà tam tiểu thư phủ thừa tướng chứ, nàng còn lâu mới thèm, hơn nữa bây giờ bị tam hoàng tử từ hôn, lại còn là một kẻ ngốc, mặc dù mất tích cũng e là không ai tìm nàng cả.
Nhưng… Trong phủ này còn có một người khiến nàng ghét… Tô Cẩn.
Từ trước tới giờ, Thượng Quan Khanh Yên vốn là người có thù tất báo, nhớ tới mẫu thân của ác nữ này phỏng chừng cũng không khá hơn bao nhiêu, cho nên sau khi ăn xong bữa sáng, Thượng Quan Khanh Yên đã đến viện tử của Tô Cẩn.
Điều này ngược lại khiến Tô Cẩn có chút kinh ngạc, con ngốc này tới đây làm cái gì?
“Tại sao ngươi lại đến đây? Ngươi không biết đây không phải là nơi mà ngươi có thể tùy tiện tới à?”
Thượng Quan Khanh Yên cũng không nói lời nào, đột nhiên đặt ngón tay lên miệng, sau đó suỵt một tiếng, còn ngốc nghếch cười hì hì.
Sau đó nàng cúi đầu giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, nhìn nơi này rồi lại nhìn chỗ kia, Tô Cẩn thấy nàng như vậy đã sớm mất kiên nhẫn, đưa tay chuẩn bị túm lấy nàng để ném ra khỏi sân.
Nhưng không ngờ Thượng Quan Khanh Yên đột nhiên quay ngoắt người lại, sau đó trong tay lập tức có thêm một con chuột…
“Ôi trời! Con ngốc kia, cầm thứ này làm cái gì hả? Còn không mau ném đi cho ta!”
Tô Cẩn không nói lời nào còn được, nhưng sau khi nói xong, Thượng Quan Khanh Yên thật sự ném con chuột trong tay đi, chỉ là không ném xuống đất mà là ném lên đầu người nào đó…
“Á!!!”
Tiếng hét giống như mổ lợn vang lên, sau đó Tô Cẩn không để ý hình tượng mà vung tới vung lui trên đầu, định cố gắng đuổi con chuột đi nhưng nó rất thông minh, cứ bám lấy tóc Tô Cẩn mà không chịu buông.
Thượng Quan Khanh Yên nhìn cảnh tượng này, cuối cùng cũng hiểu được một thành ngữ, vắt giò lên cổ, nghĩ đến bốn chữ này, Thượng Quan Khanh Yên thiếu chút nữa đã không nhịn được cười ra tiếng.
“Còn sững ra đó làm gì nữa! Còn không mau lấy thứ ghê tởm này xuống cho ta!”
Nhóm người hầu còn đang sợ ngây người, lúc này mới luống cuống tay chân muốn giúp Tô Cẩn lấy con chuột trên đầu xuống, nhưng Tô Cẩn đang búi tóc, lại là kiểu khá rườm rà, còn con chuột kia lại chui tới chui lui trong búi tóc.
Cảm giác được con chuột chui tới chui lui trên đầu, Tô Cẩn cảm thấy mình sắp điên rồi.
“Đánh chết con súc sinh này cho ta!”
Đánh chết? Người hầu ngây ngẩn, con chuột kia đang ở trên đầu Tô Cẩn, muốn đánh chết như thế nào đây?
Thượng Quan Khanh Yên híp mắt lại, đột nhiên cởi giày đang đi rồi đánh liên tục vào đầu Tô Cẩn, còn vừa đánh vừa hô.
“Đánh chết súc sinh này! Đánh chết súc sinh này!”
Lưu Ly hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, tuy rằng biết tam tiểu thư đã tỉnh táo lại, nhưng chọc tức Tô Cẩn như vậy thật sự có ổn không?
Tô Cẩn này chính là người không thể chọc nhất trong phủ thừa tướng, ngày thường trông hòa ái dễ gần nhưng lòng như rắn rết, chỉ cần là Thượng Quan Kiệt nhìn tỳ nữ nào nhiều hơn một cái là Tô Cẩn sẽ lập tức trả thù lại.
Nhưng lần này Thượng Quan Khanh Yên không phải Thượng Quan Khanh Yên ngày xưa nữa, nếu không phải muốn tra tấn kẻ đê tiện này một phen thì Thượng Quan Khanh Yên đã sớm cứa cổ bà ta rồi.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi một lần bị Tô Cẩn ngược đãi đều rõ ràng trước mắt, Thượng Quan Khanh Yên cảm thấy giết bà ta thôi cũng quá hời cho bà ta rồi.
“Ôi tam tiểu thư đừng đánh nữa! Phu nhân sẽ bị ngươi đánh vỡ đầu mất!”
“Đánh vỡ đầu?” Thượng Quan Khanh Yên ngơ ngác nhìn đôi giày trong tay mình, đế giày còn dính vết máu, cũng không biết là của chuột hay là của Tô Cẩn.
Lại nhìn Tô Cẩn, bà ta đã sớm bị Thượng Quan Khanh Yên đánh thành đầu lợn, trên đầu còn có xác chuột chết, cả khuôn mặt máu me đầm đìa, Tô Cẩn quá ghê tởm…
Lần này mọi người cũng bị dáng vẻ của Tô Cẩn dọa sợ, chỉ có nha hoàn bên cạnh bà ta là Xuân Lan to gan mạnh dạn đến gần, dùng cành cây gẩy chuột chết trên đầu Tô Cẩn xuống.
Thượng Quan Khanh Yên nhìn con chuột chết trên mặt đất, ngược lại vỗ tay vừa nhảy vừa kêu.
“Súc sinh bị đánh chết, súc sinh bị đánh chết rồi!”
Tô Cẩn lại bị lời nói của Thượng Quan Khanh Yên làm cho bừng tỉnh nghĩ đến con ngốc này hôm nay vừa vào viện của mình đã sinh sự, hơn nữa còn hại bà ta chật vật như vậy, không khỏi giận dữ vô cùng.
“Các ngươi thất thần nhìn cái gì nữa! Còn không mau ném con ngốc không biết sống chết này ra ngoài ngay! Nói với phòng bếp rằng ba ngày đều không được cho nó ăn cơm!”
Thượng Quan Khanh Yên còn đang vừa nhảy vừa hát, nghe thấy giọng nói độc ác của Tô Cẩn thì đáy mắt lại hiện lên một chút tàn nhẫn.
Xuân Lan nhìn Thượng Quan Khanh Yên, tức tối mà không chỗ xả, trực tiếp xông lên kéo Thượng Quan Khanh Yên ra bên ngoài, nhưng Thượng Quan Khanh Yên lại nâng tay áo lên, một ánh sáng xanh chợt bắn từ trong tay áo nàng ra ngoài, đến khi Xuân Lan thấy rõ đó là vật gì thì thiếu chút nữa bị dọa sợ.
“Á!!! Rắn… Là rắn!”
Rắn? Tô Cẩn còn đang thắc mắc rắn từ đâu ra, lập tức cảm thấy bên chân lạnh lẽo, một con rắn to xanh mướt đang bò qua chân bà ta, sau đó phát hiện trên mặt đất có con chuột chết nên không chút do dự há cái miệng đẫm máu nuốt chuột vào.
“A!!!” Lại là một tiếng thét đầy kinh hãi, Tô Cẩn ngã phịch xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Người hầu nhìn con rắn to xanh mướt kia, không ai dám tới gần, chỉ có Thượng Quan Khanh Yên chạy tới, còn vui vẻ cười hì hì.
“Lưu Ly, Lưu Ly! Có đồ ăn ngon, có đồ ăn ngon kìa!”
Vừa nhìn thấy Thượng Quan Khanh Yên đưa tay định bắt con rắn kia thì ai nấy đều sợ tới mức chết khiếp, Xuân Lan càng nhìn nàng bằng ánh mắt ác độc, chỉ ước gì con rắn độc kia dứt khoát cắn chết nàng, nhưng Lưu Ly lại sợ tới mức hồn lìa khỏi xác.
“Tiểu thư! Không thể sờ nó! Không thể sờ đâu! Con rắn kia có độc!”
Thượng Quan Khanh Yên giống như không nghe thấy, lập tức đưa tay bắt lấy đầu rắn rồi giơ lên, còn vừa giữ vừa lắc lư.
“Rắn ngon lắm! Rắn ngon lắm!”
Tất cả mọi người đều bụm trán không nói nên lời, sao họ lại quên người này là một kẻ ngốc chứ?
Tuy rằng Lưu Ly cũng sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì kéo Thượng Quan Khanh Yên từ trong viện ra, nàng ấy hoàn toàn không dám quay đầu lại nhìn con rắn lớn trong tay Quan Khanh Yên, bằng không sẽ bị dọa đến mức hôn mê mất.
Nhưng cố tình Thượng Quan Khanh Yên còn cầm rắn trêu chọc nàng ấy.
“Lưu Ly, rắn, ngon lắm! Rắn, ngon lắm!”
Lưu Ly chỉ cảm thấy da đầu tê dại, hai chân sợ tới mức mềm nhũn, sao tam tiểu thư can đảm thế, bắt chuột đã đành rồi, còn bắt cả rắn?
Lúc này, Lưu Ly có chút rối, đây thật sự là tiểu thư mà nàng ấy hầu hạ từ nhỏ sao?
Mà giờ phút này, ngay trên một cái cây đại thụ cách sân không xa, một người đàn ông mặc áo dài màu xanh đang lẳng lặng đứng, tay cầm quạt gấp, có chút hứng thú nhìn bóng lưng Thượng Quan Khanh Yên rời đi.
“Thả rắn? Bắt chuột? Cô nương này thật là thú vị, ha ha!”