Chương 1: Cô gái ngốc tỉnh táo
Mùa xuân vẫn còn se lạnh, biệt viện ở phía đông ngoại thành của nhà Thượng Quan cửa đóng then gài, nghe thấy cả tiếng kim rơi.
“Lan Nguyệt tỷ tỷ, sao nàng ta không cử động nữa rồi?” Sắc mặt nha hoàn thấp hơn tái nhợt, giọng nói bén nhọn mang theo tia kinh hoàng.
“Hoảng cái gì, đã có hai vị tiểu thư gánh trách nhiệm rồi, cho dù lúc này nàng ta có chết cũng là do độc phát ra, không trách được chúng ta!” Đại nha hoàn Lan Nguyệt hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để ý: “Thấy nàng ta cũng không phải người ngu, còn biết trốn cơ đấy.”
Nha hoàn thấp hơn hít một hơi thật sâu, bất an liếc nhìn người trên ghế.
“Đừng phí lời, mau đổ thuốc vào đi, nhanh tay nhanh chân lên!” Trong mắt Lan Nguyệt lóe lên một tia tàn nhẫn, mất kiên nhẫn giục.
Nàng ta còn phải về báo lại với đại tiểu thư, không có thời gian dây dưa ở đây.
Mấy người nghe được mệnh lệnh vội vàng bày trận, hai người đè cô gái đang thoi thóp trên ghế lại, hai người khác bưng một bát nước thuốc đen sì, rót mạnh vào trong miệng của cô gái.
Trong hỗn loạn, lông mi của Thượng Quan Khanh Yên đang ở trên ghế hơi rung lên, chớp một cái.
Cơn đau nhói xông thẳng lên đỉnh đầu, những hình ảnh chớp nhoáng lướt qua, vô số ký ức vỡ vụn bị ép tràn vào trong đầu, Thượng Quan Khanh Yên rên rỉ một tiếng, đôi mắt đẹp mở choàng ra.
Chuyện gì thế này, chẳng phải nàng đã chết rồi ư?
Tại sao trong đầu lại có thêm nhiều ký ức không thuộc về mình như vậy…
Không kịp nghĩ cẩn thận, bản năng của cơ thể đã khiến nàng nhanh chóng phản ứng lại.
Nàng chợt đứng bật dậy khỏi ghế, lật tay tóm lấy cổ tay một người trong số những kẻ vừa ấn mình lại, chỉ nghe tiếng rắc gọn ghẽ vang lên là biết cánh tay của của kẻ đó đã bị tháo khớp.
Lại xoay người một cái, bàn tay phải chợt đánh một đòn thật mạnh, người bên cạnh vẫn đang kinh hoàng nên không kịp tránh, bàn tay mang theo tiếng gió ác liệt đấm mạnh vào đầu, tiếng thét kinh hãi còn chưa kịp vang lên thì kẻ đó đã ngã gục rồi.
Hai người rót thuốc lúc này mới phản ứng lại, vừa định chạy thì Thượng Quan Khanh Yên đã trở tay đuổi tới, mắt cá chân cong lên, người ở phía trước nặng nề ngã xuống đất.
“Á… á…” Âm thanh chói tai vang vọng trong phòng khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Tất cả mọi người đều bị biến cố trước mặt làm cho hoảng sợ tới ngây ngẩn, rất lâu cũng không nói được tiếng nào.
“Các ngươi là ai?” Đôi mắt vốn mông lung của Thượng Quan Khanh Yên chợt trở nên tỉnh táo, nàng hung ác nhìn những người trước mặt mình, không hề để ý tới biến cố trước mắt mà lạnh giọng nói: “Đây là đâu?”
Ánh mắt lạnh thấu xương như lưỡi dao.
Đám nha hoàn giật mình sợ hãi, lớn tiếng hô lên: “Lan Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta chạy mau đi, chắc Tam tiểu thư điên rồi!”
Tam tiểu thư?
Trong đầu lóe lên một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần nở một nụ cười ngu ngốc, Thượng Quan Khanh Yên hơi rủ mắt xuống.
Thân là đặc công tinh nhuệ, nàng là người có năng lực thích ứng mạnh nhất tổ A. Nếu đến bây giờ vẫn chưa hiểu tình hình thì nàng đã sống toi công rồi.
Ha, không ngờ cả đời của nàng vẻ vang, tới khi về hưu lại bị chính quốc gia mình tận trung hãm hại, cứ tưởng đã cầm chắc cái chết, lại không ngờ linh hồn có thể xuyên không đến thế giới khác, sống lại một lần?
“Ha ha ha, thì ra là như vậy…”
Mỉa mai như thế đấy, Thượng Quan Khanh Yên cong môi nở một nụ cười.
“Lan Nguyệt tỷ tỷ, làm sao bây giờ, hình như nàng ta thật sự bị điên rồi.” Nha hoàn thấp hơn nhìn nụ cười quái dị trên môi Thượng Quan Khanh Yên, nhíu mày nói với Lan Nguyệt.
“Điên thì đã làm sao?” Lan Nguyệt lạnh lùng lườm Thượng Quan Khanh Yên một cái, nhiệm vụ của nàng ta hôm nay là giết tam tiểu thư.
Trông dáng vẻ điên điên khùng khùng như thế này, nếu không hoàn thành nhiệm vụ đại tiểu thư giao hôm nay thì có lẽ sẽ phải chịu trừng phạt một trận.
Đúng là xúi quẩy!
Thượng Quan Khanh Yên hơi nhướng mày, ngón tay hơi cử động, cơ thể vẫn có thể hoạt động, mặc kệ người trước mặt là ai, muốn hãm hại nàng là sự thật, sao nàng có thể cho phép họ đối xử với mình như vậy được.
“Đứng ngốc ra đó làm gì, mau rót thuốc đi.” Lan Nguyệt thúc giục.
Đám sai vặt bên người muốn ấn Thượng Quan Khanh Yên lại lần nữa, chuẩn bị rót thuốc.
Thượng Quan Khanh Yên lật tay nắm lấy cổ tay gã sai vặt bên cạnh mình, mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe rắc một tiếng, tiếng xương gãy chợt vang lên, gã sai vặt bị tóm lấy hét to: “Tay của ta… tay của ta…”
Thượng Quan Khanh Yên hất gã sai vặt này đi, xoay người sang bên cạnh, giơ chân đá vào ngực gã sai vặt còn lại. Gã sai vặt kia ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn cảnh tượng này, những người trong phòng không khỏi khiếp sợ. Thượng Quan Khanh Yên là đặc công giỏi nhất, từ trước tới giờ chưa hề nương tay.
“Điên rồi, điên rồi… các ngươi mau xông lên đi.” Lan Nguyệt bắt đầu run rẩy, từ xưa tới nay nàng ta chưa từng thấy tam tiểu thư như vậy.
Đám sai vặt bắt nạt Thượng Quan Khanh Yên đã quen, dưới cái nhìn của họ, có lẽ Thượng Quan Khanh Yên bị điên rồi, thế là cùng nhau tiến lên.
Thượng Quan Khanh Yên không hề lo sợ, chẳng cần để mấy người này vào mắt, thứ đặc công am hiểu nhất chính là đánh cận chiến, thân hình lóe lên đã tiếp cận người đứng gần mình nhất, nàng bóp lấy yết hầu của người kia, thuận thế quật gã qua vai. Cùng lúc đó, Thượng Quan Khanh Yên cầm lấy mảnh vỡ ấm trà do vừa rồi giãy giụa nên rơi xuống đất, cắt mạnh gân tay của kẻ đó. Tất cả những động tác này được làm liền mạch như thể nàng thường xuyên làm việc đó vậy.
Yên lặng, yên lặng một cách chết chóc, nàng đã ra tay, không thấy máu thì sẽ không dừng tay lại.
Lúc này tất cả mọi người thật sự bị dọa sợ tới ngây người, Lan Nguyệt run rẩy, cắn môi dưới, đây vẫn là tam tiểu thư của ngày xưa ư?
“Đi… Đi mau!” Không biết ai hô lên một tiếng, đám sai vặt kia không để ý tới nỗi đau trên cơ thể, kéo theo đồng bọn bị thương hoảng sợ chạy ra cửa.
Lan Nguyệt đứng ngẩn ra, tiểu nha đầu bên cạnh cũng kéo nàng ta cùng đi.
Đôi mắt đẹp như hoa của Thượng Quan Khanh Yên lướt nhìn một lượt, thu hết vào trong tầm mắt cách bố trí trong phòng.
Căn phòng cổ kính, nóc giường gỗ tử đàn hương hình vuông, màn trướng màu tím với những dải tua rua thi thoảng đung đưa. Bên cạnh đặt một chiếc bàn trang điểm có gương bằng đồng đúc hình hoa, bên trên có một chiếc hộp trang sức điêu khắc sơn màu đỏ và mấy cây trâm nằm rải rác bên cạnh.
Thượng Quan Khanh Yên lại một lần nữa tin rằng mình thật sự… đã xuyên không rồi.
Còn chưa kịp cảm thán đã nghe thấy một tiếng nghẹn ngào cực kỳ yếu ớt, nàng sắc bén bắt được âm thanh đó, ngoảnh đầu lại nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Nha hoàn mặc áo hồng, tóc búi tròn, cả người bị buộc dây thừng chằng chịt, trong miệng nhét khăn gấm, nấp trong góc phòng, đang nhìn mình bằng ánh mắt sũng nước.
Chỉ vừa liếc nhìn, Thượng Quan Khanh Yên đã xác định được thân phận của nha hoàn này, là nha hoàn trung thành nhất bên cạnh nguyên chủ – Lưu Ly.
Nhớ tới nha hoàn này đã đối xử với nguyên chủ rất tốt, ánh mắt của Thượng Quan Khanh Yên nhìn nàng ấy trở nên ấm áp, chiếm được cơ thể này, đương nhiên nàng phải nhận ân tình của nguyên chủ.
Ơn mà nguyên chủ nợ, nàng sẽ trả thay. Đương nhiên, thù của nguyên chủ, nàng cũng sẽ báo.