Chương 10: Một bàn tay
Tiếng kêu kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu tức khắc vang vọng khắp cầu thang.
Tống Trăn lặng lẽ rụt bàn tay đang vươn ra lại, mày nhíu nhưng cũng không nạt cô. Tiếng thét này của Quý Thiến phải nói là dội thẳng tầng mây, vang tới chân trời.
Đến khi thấy rõ gương mặt râu ria lởm chởm trông hãi vía kia là khuôn mặt mình đã YY hai giờ trước, Quý Thiến lập tức ngơ ra.
“Ợ!”
Do kinh hãi quá độ, cô nấc lên một tiếng, mà khoảng cách lúc này của hai người còn chưa tới một mét. Quý Thiến vội vàng che miệng lại, nhìn gương mặt nghiêm nghị, đường nét rõ ràng gần trong gang tấc của người đàn ông, lỗ tai đỏ bừng.
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
“À ừm, anh có thể… lùi về sau một chút không?” Cô vươn ngón tay đẩy đẩy người nọ, hòng nới lỏng khoảng cách giữa cả hai.
Sắc mặt anh lành lạnh, ánh mắt rơi xuống đầu ngón tay cô cũng cứng đơ, có lẽ là từ bé đến giờ chưa bị người nào ợ vào mặt nên đã rơi vào trạng thái chết máy.
Ngón tay Quý Thiến cứng đờ, mà đáng ngạc nhiên là lồng ngực phía dưới ngón tay cũng thật cứng, ép đầu ngón tay cô đến mức hơi đau, nhịp tim mạnh mẽ đều đặn cũng theo đó mà truyền tới.
Không khí yên tĩnh chỉ còn nghe thấy nhịp thở.
Giằng co hồi lâu, người đàn ông mới đứng dậy.
“Khụ khụ.” Quý Thiến hắng giọng, vừa định nói vài câu thì chợt nghe thấy đối phương hỏi: “Biết võ?”
“Hở?”
“Thân thủ không tồi.”
Người nọ làm như không có việc gì, đi thẳng về phía trước. Lúc này Quý Thiến mới phản ứng lại, hẳn là đối phương đang khen cô lúc ngã xuống tay chân nhanh nhẹn, nhưng người kia xuống lầu làm gì nhỉ?
“Ê, anh xuống lầu làm gì thế?” Cô hỏi.
“Thế cô xuống lầu làm gì?” Thế mà người đàn ông lại tiếp lời.
Nhìn ánh mắt sâu thăm thẳm của anh, Quý Thiến hồi hộp nuốt nước bọt nhưng vẫn nói thẳng: “Trợ lý của tôi phát hiện dưới lầu có người chết cho nên tôi xuống xem sao.”
“Trùng hợp, tôi cũng thế.” Nói rồi anh cất bước tiếp tục xuống lầu. Quý Thiến vội vàng đuổi theo bước chân anh, tò mò hỏi:
“Ê, anh không sợ hả?”
Người đàn ông liếc mắt nhìn cô một cái, đồng tử tĩnh lặng không dao động, tựa như không gì có thể lay chuyển được anh. Quý Thiến lại nhịn không được hỏi lần nữa:
“Anh không sợ thật à?”
“Vậy là cô đang sợ à?” Đối phương hỏi ngược lại.
Quý Thiến khựng lại như bị người ta điểm huyệt.
Phải, cô sợ hãi và hoảng loạn một cách khó giải thích, nhất là sau khi đăng cái post lòe thiên hạ kia trên weibo.
Có lẽ cô cũng có xúc động, nhưng tất cả cảm xúc ấy đều không dồn dập bằng thời khắc nghe được tin tức về cái chết này.
Cô đăng weibo bày tỏ may mắn vì bản thân còn sống, khẩn cầu người trong thiên hạ bình an, nhưng nói trắng ra thì phần nhiều là vì muốn thể hiện, muốn xây dựng hình tượng nhằm hút fans, thu hút sự chú ý của người qua đường.
Cô chỉ là đang cọ độ hot của An Na mà thôi.
Khoảnh khắc nghe Tiểu Lâu nói về người chết, cô như trở lại khung cảnh ngày hôm đó, nhìn thấy rèm che bị bão cuốn đi, ánh sáng chói lòa lóe vào đáy mắt – đó là cảm giác sợ hãi chân thật khi cận kề cái chết.
Cho nên khi xuống cầu thang, cô sốt ruột, cô kinh hoảng, cồn cào ruột gan như bị ai đó đuổi theo bởi lòng cô có một nỗi xúc động, một sự thôi thúc nhất định phải nhìn lại hiện trường đó.
Cảm giác này đến rất đột nhiên, nhưng lại rất chân thật. Tựa như phải nhìn thấy hiện trường thì cô mới như bị dội một chậu nước lạnh, được giải thoát khỏi những cảm xúc giả dối mà mình bịa ra.
Mà hiện tại, hết thảy che giấu và dối trá như đều lộ ra dưới ánh nhìn sắc bén của người đối diện.
“Anh…”
“Cùng đi đi.” Anh không nói gì nữa.
Quý Thiến ngẩn người, rồi đột nhiên phát hiện mọi sự sợ hãi, khẩn trương bành trướng cực hạn lúc nãy đã bị anh ấy chọc thủng hết. Cảm xúc của cô như một quả bóng bị xì hơi, phù một cái xả hết ra ngoài, nội tâm cứ thế nhẹ nhõm trở lại.
Người đàn ông này biết thuật đọc tâm hay sao?
Quý Thiến lặng lẽ theo sau đối phương, không khỏi nói thầm.
Thật ra cô có tí bệnh nói nhiều, cứ căng thẳng là sẽ lầm bà lầm bầm, tật xấu này cũng giống kiểu nghịch điện thoại khi đang ăn cơm, sửa không nổi.
Haizz…
Cô thở dài, lắc đầu không muốn nghĩ linh tinh nữa, tăng tốc độ đuổi theo người trước mặt, nhưng ngay lập tức lại phát hiện bước chân của anh ấy đã chậm lại.
Thật là một con người kỳ lạ… Lạnh lùng, nhưng trong một số phương diện lại rất chu đáo.
Chốc lát đã xuống tầng một, có thể thấy dấu vết nước rút đi rất rõ ràng, gạch mực nước ở hành lang, chỗ bùn cặn chồng chất trong góc phòng, tất cả đều minh chứng cho cơn bão dữ dội hôm qua.
Người đàn ông nhấc chân bước thẳng xuống, không thể tránh được việc giẫm đầy một chân bùn. Quý Thiến nhăn mày, bám sát phía sau.
Đi tới hành lang, đối phương quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt rơi xuống mu bàn chân trắng nõn dính bùn, chân mày khẽ nhíu nhưng vẫn không nói gì.
Nhận thấy ánh nhìn của người kia, Quý Thiến xấu hổ cụp ngón chân lại, may mà anh chỉ liếc qua rồi lại đi tiếp.
Cô gạt cảm giác tim đập bất thường sang một bên, một tay vén tóc ra sau tai, một tay rút điện thoại gọi.
Rất nhanh đã có người nhấc máy.
“Cậu đang ở đâu? Tôi xuống đến dưới lầu đây rồi.”
“Chị, em đã bảo chị đừng xuống rồi cơ mà!”
“Bớt phí lời, đang ở đâu?”
“…Vườn hoa, chỗ núi giả có chòi nghỉ mát.”
Quý Thiến cúp cái rụp, đang định chỉ đường cho người đàn ông thì lại phát hiện anh đã đi qua hướng vườn hoa rồi.
Sao anh ấy biết được nhỉ?
Còn không kịp kinh ngạc, vừa quẹo xong đã thấy một đám người đứng vây xem.
Tính sương sương độ bảy tám người, hai ba người tụ thành một nhóm chỉ trỏ vào trong, châu đầu ghé tai thảo luận sôi nổi. Quý Thiến liếc một cái đã thấy được Tiểu Lâu.
“Tiểu Lâu!” Cô vội vàng gọi to.
Tiểu Lâu quay đầu lại, sắc mặt như rẽ mây thấy mặt trời, nháy mắt sáng sủa hẳn lên. Quý Thiến nhanh chân chạy tới trước mặt cậu, không quan tâm đến ánh nhìn của người khác, bắt đầu kiểm tra cậu từ trên xuống dưới.
“Làm gì mà cả người toàn bùn thế?” Cô hỏi.
Quần áo, vạt áo và phía sau lưng Tiểu Lâu toàn là bùn, cả người lem luốc. Cô chưa thấy cậu nhếch nhác như thế bao giờ cả!
“Em không sao.” Tiểu Lâu an ủi cô, nhất là khi nhìn thấy chỗ bùn dính dưới chân cô lại càng xót hơn. Nghĩ tới cái xác sau lưng, cậu lập tức nghiêng người chặn cô lại, giương bàn tay lên che đầu cho cô, oán trách:
“Đã bảo không được xuống chị còn cố tình qua đây. Trời còn đang mưa đây này, chắc cảnh sát cũng sắp đến, em nghe thấy tiếng còi rồi.”
“Tôi không đến cậu định đứng một mình ở chỗ này chắc? Không cần che mưa cho tôi, tự che cho cậu kia kìa, không tự nhìn xem bản thân thành cái dạng gì rồi!” Quý Thiến kéo tay cậu ra, đi lùi về sau. Cô biết thứ Tiểu Lâu che phía sau khả năng chính là thi thể, bởi nơi ánh mắt mọi người tập trung lại chính là nơi ấy.
Cô cũng không nhất định muốn xem, nên hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Sau khi gọi điện cho chị xong thì em rời nhà, lái xe đến cửa khu chung cư nhưng không vào được. Bên này bị tàn phá nghiêm trọng quá, chỉ xe kéo mới vào được thôi nên em xuống xe đi bộ. Vốn định đi tắt qua vườn hoa để tới chỗ chị cho nhanh, nào ngờ lại gặp… ở chỗ núi giả.”
Cậu vỗ ngực, có vẻ vẫn còn sợ lắm: “Em đi nhanh quá, không may vấp một cái, vừa cúi đầu đã thấy…”
Nói tới đây, dường như cậu lại nhớ tới cảnh tưởng kinh hoàng chấn động vừa rồi, mũi nhăn chặt như bông cúc héo, gian nan nuốt khan, mắt lập lòe.
“Thấy cái gì?” Quý Thiến dựng cả tóc gáy.
“Một bàn tay.”
Chương trước | Mục lục | Chương sau |
Hiện Waka đã dịch bộ truyện này, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập: |