Truyện Trấn Hồn Quan – Chương 6


Chương 6 Chia tay gã tồi

Tôi hết hồn, rõ ràng làn sương có hương thơm kia là một gương mặt quỷ đáng sợ, tôi lùi lại, Quý Mạt Dương bèn kéo tôi ra sau.

“Cút đi!” Quý Mạt Dương quát lớn để bảo vệ tôi.

Gương mặt sương thơm kia bỗng quay về phía Quý Mạt Dương, hắn giơ tay đánh về phía anh ta. Thấy Quý Mạt Dương chịu thiệt, tôi hét lên: “Không được làm người khác bị thương!”

Bàn tay đã đánh xuống hơi khựng lại. Tôi còn tưởng hắn sẽ nghe lời tôi, nhưng ngay sau đó, Quý Mạt Dương đã bị tóm lấy ném vào trong nhà vệ sinh.

Một tiếng “uỳnh” vang lên, rõ ràng Quý Mạt Dương bị va không nhẹ.

Tôi vội chạy qua đó, cô tiếp viên hàng không cũng sốt sắng hỏi: “Sao thế?”

“Không sao, anh tôi bị ngã thôi.”

Nghe tôi nói vậy, cô tiếp viên hàng không mới yên tâm, không cuống cuồng muốn vào trong nữa.

Tôi đỡ Quý Mạt Dương dậy, nhìn về phía sương thơm: “Tôi không biết tại sao anh phải làm như vậy, nhưng nếu anh đã cứu tôi, tôi vẫn phải cảm ơn anh. Chỉ có điều Quý Mạt Dương là sếp của tôi, hơn thế còn là người mà tôi coi như anh mình, nếu anh dám làm tổn thương tới anh ấy, tôi sẽ không để yên cho anh đâu.”

Không biết là bị tôi chọc giận hay vì lý do gì mà làn sương thơm kia bỗng biến mất.

Thấy mọi thứ quay về như bình thường, tôi vội nhìn Quý Mạt Dương, may mà anh ta không sao.

Quý Mạt Dương kéo tay tôi: “Đây là cái gì?”

Tôi cúi đầu nhìn chiếc vòng trấn hồn trên cổ tay, ngạc nhiên hỏi: “Chẳng phải trước đây anh từng thấy rồi sao?”

“Thấy lúc nào?” Sắc mặt của Quý Mạt Dương rất khó coi, giọng nói nặng nề, nhưng nếu anh ta không nhớ chuyện trước đây từng thấy vòng trấn hồn thì ắt hẳn là có liên quan tới làn sương thơm kia.

“Chúng ta ra ngoài trước đã, lát tôi sẽ nói với anh.”

Quý Mạt Dương không làm sao, tôi lập tức ra khỏi nhà vệ sinh. Lúc về đến chỗ ngồi, anh ta liền hỏi tôi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tôi thấy anh ta có vẻ không hỏi rõ ngọn ngành sẽ không thôi, bấy giờ mới nói ra chuyện quan tài đồng xanh. Mặt Quý Mạt Dương sầm cả lại, cho đến khi xuống máy bay vẫn không nói với tôi câu nào.

Chúng tôi ra đến bên ngoài sân bay, bắt xe đến trường Trần Tử Dương.

Trên đường đi, Quý Mạt Dương vẫn im lặng từ đầu đến cuối khiến tôi thấp thỏm không yên, cũng không dám nói gì.

Đến trước cổng trường Trần Tử Dương, cũng chính là cổng trường cũ của tôi, Quý Mạt Dương gọi điện cho Trần Tử Dương bảo anh ấy ra gặp chúng tôi.

Lúc này trời đã tối rồi!

Khi Trần Tử Dương đi ra, tôi thấy một cô gái đi theo, nhỏ hơn tôi một chút, trông giống học sinh của anh ấy hơn.

Quả nhiên, lúc giới thiệu, Trần Tử Dương nói đó là học sinh của anh ấy.

“Tô Man, học sinh của anh. Đây là bạn học của tôi, em gọi cô giáo cũng được. Nhìn cô ấy trẻ thế thôi nhưng giờ đang là giáo sư uy tín trong giới khảo cổ đấy.” Lúc Trần Tử Dương giới thiệu tôi như vậy, giọng điệu đầy mỉa mai, châm biếm. Nhất là lúc anh ấy nhìn Quý Mạt Dương lại càng giống đang chế giễu anh ta hơn.

“Chào cô Ly!” Tô Man là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp. Nhìn Tô Man, thật ra tôi cũng biết Trần Tử Dương đã có người mới nên mới chia tay tôi.

“Chúc hai người hạnh phúc!” Tôi không muốn nói thêm điều gì thừa thãi nữa, quay người bỏ đi.

Tuy tôi không cha không mẹ, nhưng cũng không sống một cách hèn mọn. Nhất là trong chuyện tình cảm, tôi không muốn có chút tì vết nào hết, dù rất đau lòng, rất không cam tâm nhưng tôi cũng sẽ không tỏ ra yếu đuối trước gã đàn ông tồi này.

Quý Mạt Dương từng nói với tôi, thế giới này rất tàn nhẫn, cho nên chỉ có kẻ mạnh mới có thể tồn tại được, nhưng may là kẻ yếu có thể trở thành kẻ mạnh.

Mà tôi tin vào điều mà Quý Mạt Dương từng nói.

Quý Mạt Dương cho Trần Tử Dương một cú đấm, lúc tôi quay đi thì Trần Tử Dương đã ngã xuống đất, còn Tô Man thì đang khóc lóc chất vấn Quý Mạt Dương đang làm gì thế.

Tôi kéo Quý Mạt Dương muốn rời đi, ngẩng lên thì thấy trong trường có một cô gái đang nhìn về phía này, vốn không để ý nhưng cô gái kia có bộ tóc dài quá đầu gối, hơn nữa đồ mà cô ấy mặc trên người lại giống người dân tộc thiểu số hơn.

Một chiếc áo khoác dài màu đỏ đen, phần áo choàng đỏ sau vai thậm chí còn dài quét đất.

Nhất là ánh mắt lúc cô ấy nhìn Tô Man rất quái lạ!

Tôi kéo Quý Mạt Dương: “Anh nhìn bên kia kìa.”

Quý Mạt Dương nhìn một cái, nhưng lại nhanh chóng hỏi lại tôi: “Nhìn gì cơ?”

Tôi ngẩn ra, quả nhiên là nữ quỷ.

Vật che chắn bên ngoài trường học đã che mất chân của nữ quỷ, không thấy hai chân của cô ta nên tôi không thể đoán được cô ta là người hay quỷ.

Hiện tại, đối với tôi thì chỉ cần những thứ bay được đều là quỷ hết, còn một kiểu nghiệm chứng khác là, thứ gì mà Quý Mạt Dương không nhìn thấy thì cũng là quỷ.

Tôi nhìn Tô Man một cái, không ngờ trên người cô ta lại đang toát ra khí đen.

“Quý Mạt Dương. Anh đánh tôi? Tôi sẽ kiện anh, tôi muốn anh phải thân bại danh liệt!”

Trần Tử Dương đứng dậy, bắt đầu gào thét, tôi kéo Quý Mạt Dương, nói nhỏ vào tai anh ta mấy câu.

Thật ra đây cũng không phải chuyện gì to tát, không ngờ Trần Tử Dương lại thẹn quá hóa giận mà đẩy tôi ra, tóm lấy cổ áo Quý Mạt Dương, muốn liều mạng với anh ta: “Quý Mạt Dương, tôi phải liều với anh!”

Tôi bị đẩy một cái, ngã xuống đất rõ đau.

Lúc đứng dậy, tôi nhìn nữ quỷ phía bên kia, dường như nữ quỷ không có vẻ gì là có hứng thú với chuyện bên này, cô ta xoay người quét theo bộ tóc dài trở về.

Bấy giờ tôi mới phát hiện, rõ ràng mái tóc dài quá đầu gối của nữ quỷ đã chạm đất.

Hơn nữa, nhìn nữ quỷ kia bay đi, tôi lại hít một hơi lạnh.

Tôi nhìn xung quanh, phát hiện thời tiết rất tệ. Trước đó, lúc mới tới trời còn rất đẹp, còn giờ tuy trời không có mây đen nhưng đâu đâu cũng ẩm ướt, u ám.

Tôi càng cảm thấy bất thường, cứ có cảm giác nữ quỷ kia không hề đơn giản! 

“Thầy ơi, thầy đừng đánh nữa!”

Tô Man liều mạng kéo Trần Tử Dương, nhưng cô ta lại đang cọ người lên người Quý Mạt Dương.

Tôi vò tóc, tôi chỉ từng thấy cảnh này hồi học đại học, không ngờ bao năm rồi mà vẫn có thể thấy được, đúng là không dễ gì.

Thời đại thay đổi, con người lại không đổi thay. 

Thời nào cũng thế, đúng là đáng sợ thật!

“Sếp!”

Không hiểu sao tôi lại không thể gọi tên Quý Mạt Dương, trong lòng tôi, anh ta chính là anh trai tôi, nhưng tôi cực ít khi gọi anh ta là anh.

Nghe thấy tôi gọi, Quý Mạt Dương đẩy Trần Tử Dương ra, quay qua nhìn tôi.

“Lâu lắm rồi tôi không về đây, đợt trước Hiệu trưởng có gọi điện cho tôi bảo tôi tới đây mấy hôm, tôi muốn đi thăm Hiệu trưởng.” Tôi chẳng thèm quan tâm tới Trần Tử Dương, quen nhau bao năm như thế mà tôi không biết gã là một thằng khốn nạn, cũng không cần tỏ ra đau lòng trước mặt gã. Không có gã, tôi vẫn là tôi!

Quý Mạt Dương trước giờ vẫn luôn hiểu tôi, lời nói thì kỳ lạ nhưng kiểu gì trong đó cũng có ẩn ý.

Anh ta lập tức đồng ý: “Được!”

Tôi kéo tay Quý Mạt Dương, quay người rời đi.

Trần Tử Dương không biết bị chập mạch ở đâu, từ phía sau nhanh chóng đi tới kéo tôi một cái suýt làm tôi ngã, may mà có Quý Mạt Dương đỡ tôi, sau đó cho Trần Tử Dương một đạp.

“Cút cho tao!”

Trần Tử Dương không chịu, giận không kiềm chế được hỏi: “Hai người cặp kè với nhau từ lâu rồi có đúng không?”

Lúc này tôi mới biết lý do tại sao vừa rồi Trần Tử Dương tự dưng lại vô cớ đánh người.

Tôi lại cảm thấy rất nực cười. Gã không tin tôi nhưng lại hẹn hò với tôi bao nhiêu năm như thế, cuối cùng gã cắm sừng tôi trước lại hỏi ra một câu vô trách nhiệm như vậy.

Tôi cũng tức thì cho gã một câu trả lời hài lòng, tôi ôm lấy cánh tay Quý Mạt Dương, nắm tay anh ta, ngẩng lên nói với Trần Tử Dương: “Đúng vậy, chúng tôi ở bên nhau rất nhiều năm rồi, tôi cũng đã trao lần đầu tiên của mình cho anh ấy rồi!”

Quý Mạt Dương sốc đến độ méo cả miệng, đối diện với gương mặt trắng bệch của Trần Tử Dương trong màn đêm đen. Trần Tử Dương run rẩy nói: “Chẳng trách mỗi khi tôi muốn ở bên cô, cô đều từ chối, nói là muốn chờ đến lúc kết hôn, cô sợ tôi biết được có đúng không?”

“Đúng hay không có quan trọng không? Giờ cũng đã chia tay rồi.”

Tôi kéo tay Quý Mạt Dương muốn rời khỏi đây, Trần Tử Dương lại muốn kéo tôi lại. Quý Mạt Dương không cho gã tới gần, đẩy gã ra.

Trần Tử Dương ngồi phệt xuống đất, tức tối gào lên: “Ly Thương, cô làm vậy không thấy có lỗi với tôi sao?”

“…” Tôi cạn lời thật đấy, tôi còn có lỗi với gã nữa hả? Tôi thủ thân như ngọc bao năm vì gã, tôi mà muốn có lỗi với gã thì đã có lỗi từ lâu rồi.

Tôi kéo tay Quý Mạt Dương bỏ đi thì nghe thấy Tô Man nói: “Thầy, thầy còn có em mà!”
 

 

Chương trước Mục lục Chương sau
 

Hiện Waka đã dịch bộ truyện này, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập:

Trấn Hồn Quan [Trọn Bộ]

 

No votes yet.
Please wait...

Like it? Share with your friends!

0