Chương 14: Liên quan gì đến ta?
Đàn Du Du hiểu rồi.
Người ta có sa sút đến đâu thì cũng là con rồng cháu phượng thực thụ.
Chỉ cần không mắc sai lầm thì sớm muộn gì cũng có được vị trí thế tử, dù sao thì trong cung cũng cần thể diện, cũng cần mọi người khen một câu nhân hậu. Bây giờ chuyện vẫn kéo dài ở đó, chẳng qua là cân bằng quyền mưu mà thôi.
Thân phận huyết thống như vậy, tính ra thì thực sự chỉ có đích xuất, hợp tuổi, tài sắc nổi bật như Đàn Như Ý và Tề tam tiểu thư mới có thể xứng được.
Sau khi gả vào thì sẽ là nữ quyến tông thất, phu nhân thế tử Hầu phủ, nếu như vận may tốt, tương lai không chừng còn có thể kiếm được cái danh Hầu phu nhân, ngay cả Chu thị nhìn thấy nàng ta cũng phải cúi đầu hành lễ, nói một tiếng “Chào phu nhân”.
Tuy nhiên, tài lực của nhà họ Đàn có hạn, có nhiều con trai con gái, cưới gả là một khoản chi rất lớn, con trai con gái đích xuất ắt có của hồi môn của Chu thị bù vào, tiền bạc con trai con gái thứ xuất có thể nhận được chỉ đếm được bằng đầu ngón tay thôi.
Huống hồ thế tục trọng nam khinh nữ, của hồi môn của con gái tuyệt đối không thể vượt qua chi phí cưới hỏi của con trai.
Vì vậy, đối với Đàn Như Ý mà nói, hôn sự này chưa chắc đã tốt. Còn đối với Đàn Như Tuệ, Đàn Như Ngọc thì lại rất tốt, cũng hiếm khi Tiền di nương và Thôi di nương đều động lòng.
“Tiểu thư, sao người không nói chuyện thế?” Liễu Chi thấy Đàn Du Du nặn đống bột thành đủ loại hình thù, lúc thì xếp thành một con rắn, lúc thì nặn thành hoa, lo lắng đến mức giậm chân: “Người nghĩ như thế nào về chuyện này?”
“Suy nghĩ của ta là…” Đàn Du Du mỉm cười ghé sát vào bên tai Liễu Chi, tao nhã như lan: “Liên quan gì đến ta?”
Liễu Chi giậm chân: “Tiểu thư!”
Đàn Du Du bật cười, vỗ khối bột, dùng khăn ướt sạch đậy lên, rửa tay rồi rời đi.
Dù sao thì Chu thị và Mai di nương cũng có quan hệ tốt, người cha cặn bã thẹn với cô và Mai di nương, chắc chắn không thể ném hôn sự Đàn Như Ý không cần lên đầu cô.
Nếu như Tiền di nương và Thôi di nương đều để mắt đến thì cứ để mặc cho họ tranh giành đi, cô chỉ cần bê cái ghế, ôm đĩa hạt dưa, vừa cắn vừa xem chuyện vui là được.
Liễu Chi không cam tâm đuổi theo: “Nô tỳ đoán, cái vị Bùi thế tử đó chắc hẳn là người vừa cao vừa đẹp, người vô cùng đẹp mà chúng ta gặp đó. Người có nhớ không?”
Ồ, người trông giống như hiệu trưởng đấy à! Đàn Du Du vô tình nói: “Ta không nhớ nổi nữa! Ta chỉ nhớ có một loại hồng mềm rất ngon, vừa ngọt vừa mọng nước…”
Vào trong phòng, cô thấy Mai di nương lại đang chép kinh nên thắp đèn lên rồi hỏi: “Di nương đã biết từ lâu rồi đúng không?”
Dựa theo những gì cô biết về Mai di nương, Liễu Chi có thể nghe trộm đa phần là Mai di nương cố ý.
Mai di nương không phủ nhận, không dừng bút, không ngẩng đầu lên: “Chuyện này mẹ tự có quyết định.”
Ý là con không cần quan tâm, không cần hoảng sợ, nên làm gì thì làm cái đó.
“Con muốn thương lượng với mẹ chuyện nhân bánh bao nghìn lớp này ngày mai phải trộn như thế nào.” Đàn Du Du nhìn thấy mẹ bình tĩnh như vậy thì không lo lắng nữa. Cô đã nói mà, không liên quan đến cô!
Mai di nương không quan tâm đến chuyện này nữa: “Con thích trộn như thế nào thì trộn như thế.”
“Làm nộm được không ạ?” Đàn Du Du nghịch ngợm hỏi.
Mai di nương đã quen với những lời nói kỳ lạ của cô từ lâu rồi, bà chỉ mỉm cười và nhỏ giọng mắng: “Nghịch ngợm!” Sau đó không quan tâm đến cô nữa.
Trong lòng Đàn Du Du không vướng bận chuyện gì, cô hào hứng làm đồ ăn, đến giờ thì lên giường ngủ thiếp đi, giấc ngủ này không mấy yên ổn, chỉ vì cô đã mơ thấy ác mộng.
Không phải mơ thấy mình bị bắt và bị thương ở đầu, mà là mơ thấy mình lén ăn vụng trong giờ học, bị chính hiệu trưởng bắt được.
Sắc mặt hiệu trưởng lạnh như băng vụn, khi nói chuyện giống như điều hòa phun khí lạnh ra ngoài vậy, khiến người ta lạnh đến mức sởn gai ốc.
Một cô bé đáng thương như cô đã sợ đến mức cả người run rẩy rồi, liều mạng xin tha nịnh nọt, hiệu trưởng đại nhân lạnh lùng vô tình còn muốn cô đọc bản kiểm điểm trong buổi chào cờ toàn trường, chấp nhận giáo dục phê bình.
Không làm gì khác được, cô chỉ đành vừa khóc vừa đọc bản kiểm điểm trong buổi chào cờ toàn trường, trong lòng lạnh như băng Nam Cực vậy.
Im lặng bước xuống bục giảng, hiệu trưởng đại nhân hung tàn lạnh lùng xách cổ áo của cô rồi nói: “Nếu lần sau còn dám như vậy nữa thì xem thầy có tẩn em không!”
Đàn Du Du lấy hết can đảm muốn phản kháng, sau đó nhìn thấy hiệu trưởng đại nhân trông giống y hệt mỹ nam nghiêm túc đã gặp ở Ban Bá phủ.
Cô lập tức hiểu được mình đang nằm mơ, dừng khóc rồi bật cười, cho đến khi cười tỉnh, cô còn có thể nghe thấy tiếng cười của mình đang vang vọng trong phòng.
Liễu Chi ngáp một cái, vừa đi vào vừa mặc quần áo, mơ màng nói: “Sao hôm nay tiểu thư dậy sớm thế?”
“Không nói cho ngươi biết.” Đàn Du Du nhướng mày đắc ý. Hiệu trưởng đại nhân cái méo gì! Cô nương đây không cần đi học!
Bột nở ra đầy cả chậu đồng, dùng tay kéo ra thì có nhiều sợi và lỗ khí như tổ ong.
Đàn Du Du rất có kinh nghiệm, tự khen mình: “Ta nhào bột rất giỏi, nở rồi này. Được rồi Liễu Chi, bắt tay nặn bột thôi!”
Đầu tiên cần bôi mỡ lợn trắng tuyết đã được rán xong lên cục bột đã được cán thành miếng nhỏ, từng tầng từng tầng, nhào vào bên trong, bột biến thành màu ngả vàng, dùng tay bóp không dính lên tay, tách ra thì có thể nhìn thấy từng lớp từng lớp.
Cho giăm bông, đường, lạc viên, nấm hương xào thành nhân bánh, nặn xong thì đun lửa to và bắt đầu hấp.
Trong hơi nước lượn lờ, Đàn Du Du ngây ngất hít một hơi sâu: “Mùi thơm tỏa ra rồi, ngon quá, nhân bánh ngọt này…”
Nha hoàn, ma ma trong khu nhà đều xúm lại ngó đầu nhìn, nuốt nước bọt.
Bánh bao nghìn lớp hấp xong, vỏ xốp mềm, các lớp rõ ràng, chỉ ăn mỗi vỏ thôi đã cảm thấy rất ngon rồi, không chỉ có mỗi lớp bột chán ngắt như bánh bao bình thường, nhân bánh thơm ngon mặn ngọt, rất đặc biệt.
Loại đồ ăn ngon thế này, theo lệ cũ vẫn phải gửi một phần cho chủ viện. Lúc trước là Mai di nương hoặc Đàn Du Du đích thân mang qua, nhưng lần này Mai di nương không định đi, cũng không để Đàn Du Du đi, thay vào đó bà sai Liễu Chi đi.
Trong chủ viện mọi thứ đều như thường ngày, nhưng nếu quan sát suy ngẫm tỉ mỉ thì lại có một chút không giống, hạ nhân ít nói hơn bình thường, làm việc cũng cẩn thận hơn.
“Nói với ngũ tiểu thư là con bé rất có lòng hiếu thảo.” Vẻ mặt Chu thị vẫn như bình thường, bà đuổi Liễu Chi đi, nếm thử một miếng bánh bao nghìn lớp, bình thản nói: “Rất ngon, mang hai chiếc cho tam tiểu thư. Nói với con bé là ăn hay không là tùy con bé.”
Đúng vậy, từ tối hôm qua Đàn Như Ý không hề ăn một hạt cơm, uống một giọt nước nào, luôn nằm trên giường không nói gì.
Tất cả là vì nàng ta biết rằng thế tử Phúc vương lại đích thân ra mặt, thay con trai của An Lạc hầu Bùi Dung cầu thân, đối tượng chính là nàng ta.
Chuyện này chẳng có gì, quanh năm có rất nhiều người đến nhà họ Đàn cầu thân, điều đáng sợ là Chu thị lại không từ chối, còn đích thân tiễn bà mai ra cửa, lại còn hỏi ý của nàng ta.
Chắc chắn là nàng ta không muốn, An Lạc hầu cái gì? Sau khi nàng ta đến thành Thu chưa từng nghe qua nhà nào như vậy.
Một nhà sa sút, ai thích gả thì gả, dù sao thì nàng ta cũng không chịu gả.
Nàng ta tỏ ý phản đối ngay tại chỗ, Chu thị lại thâm sâu nhìn nàng ta: “Con không còn nhỏ nữa, phải hiểu rằng thế gian này có rất nhiều chuyện không thể theo ý mình.”
Ý này là không cho phép nàng ta phản đối, nên Đàn Như Ý bắt đầu tuyệt thực.
Chương trước | Mục lục | Chương sau |
Hiện Waka đã dịch bộ truyện, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập: |