Chương 12: Mau khen muội đi!
Đào Chi nghe Tiền di nương nói vậy thì vô cùng tức giận, nàng la lên: “Di nương nói vậy e là không thích hợp đâu! Bà mối đến cửa, tiểu thư nhà đứng đắn nào lại chạy ra xem? Chỉ có người không hiểu quy củ mới làm xằng làm bậy vậy thôi!”
“Tiện nhân xuất thân từ nhà dân tầm thường! Cũng xứng để nói đến quy củ với ta? Không xem xem xuất thân của ta như thế nào! Ngươi đang chửi ta không đứng đắn? Ai dạy ngươi mà dám nói năng với ta như thế hả! Quy củ của ngươi đâu? Ai dạy ngươi?” Tiền di nương chỉ cây dâu mắng cây hòe, hằn học túm lấy Đào Chi: “Đi! Đi tìm thái thái phân xử với ta!”’
Đi làm ầm ĩ vào lúc này thì chắc chắn sẽ mất mặt di nương và tiểu thư nhà mình trước mặt bà mối, Đào Chi hất mạnh tay: “Tôi không đi!”
Ánh mắt Tiền di nương lóe lên vẻ đắc ý, bà ta vừa ré lên vừa thuận thế mà bay ra ngoài, chuẩn bị rơi xuống đất rồi ngất xỉu.
Bà mối đến đa phần là vì Đàn Như Ý hoặc là Đàn Du Du, hôm nay bà ta chắc chắn phải phá hỏng mối hôn sự này!
Dựa vào cái gì chứ? Đều chung một người cha sinh ra nuôi nấng, vì sao Như Tuệ của bà ta lại kém hơn người ta một bậc?
Chu thị tự xưng là công bằng liêm chính, thực ra thì ích kỷ lạnh lùng dối trá, không thì sao đêm trước lão gia lại đột nhiên cho bà ta uống canh tránh thai, không cho bà ta sinh con nữa?
Mai di nương, một cô nhi không nhà mẹ đẻ không có con trai, sinh ra một đứa con gái ngốc nghếch chỉ biết ăn và ngủ mà cũng dám đè lên đầu bà ta? Nằm mơ!
“Mau giữ di nương lại!” Liễu Chi thấy tình hình không ổn bèn vội vàng lao sang phụ giúp nhưng không kịp.
Đào Chi vừa cuống vừa hối hận, giữ lung tung nhưng chỉ bắt được một sợi tóc của Tiền di nương.
Thấy người Tiền di nương sắp ngã xuống đất, một chiếc ghế mây màu trắng được đẩy nhanh đến, vừa kịp lúc đón lấy bà ta.
Tiền di nương diễn sâu, không hề biết thực ra mình đã ngã lên ghế nằm rồi, bà ta tưởng mình đã ngã xuống đất, mí mắt trợn ngược lên, vội vàng ngất xỉu.
Bà ta ngất đi, chờ hạ nhân của mình gọi dậy rồi tiếp tục phá quấy, nhưng chờ rõ lâu mà chẳng chờ được gì.
Yên tĩnh quá! Xung quanh yên tĩnh quá! Yên tĩnh đến kỳ lạ!
Chuyện gì xảy ra vậy?
Tiền di nương thầm lẩm bẩm rồi lén nhìn qua rèm mi, vừa vặn bắt gặp đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, long lanh nước.
“Di nương không sao! Ổn lắm luôn!” Đàn Du Du vui vẻ kêu lên rồi đưa tay lật mạnh mí mắt của Tiền di nương lên, không cho bà ta nhắm mắt lại. Cô vui vẻ thể hiện cho hai huynh muội Đàn Như Tuệ và Đàn Chí Văn vừa vội vã chạy đến xem.
Cô ra tay rất mạnh, Tiền di nương bị lật mí mắt, vừa đau vừa tức giận, bà ta muốn giả chết tiếp nhưng lại nghe thấy Đàn Du Du khoe: “May mà muội thông minh nhanh nhẹn, thấy di nương nổi nóng, sợ di nương ngã nên vội vàng đẩy ghế đến! Đón vừa đúng lúc luôn! Tứ tỷ tỷ, tam ca ca, muội thông minh không! Mau khen muội đi!”
Ghế???
Lúc này Tiền di nương mới cảm thấy có gì đó sai sai. Hình như… không đau cho lắm?
Bà ta lặng lẽ đưa tay ra bấu thử, quả nhiên là ghế mây! Bà ta chưa kịp rụt tay lại thì một bàn tay nhỏ mềm mại đã nắm chặt lấy ngón tay đó của bà ta!
“Xem này! Muội đã bảo là di nương sợ quá nên hồ đồ thôi! Di nương không hề biết là thực ra mình đang nằm trên ghế rồi! Nghe thấy muội nói rồi còn không tin, còn lén thò tay bấu ghế này, hi hi, vui ghê!”
Đàn Du Du túm tay Đàn di nương rồi giơ lên thật cao cho mọi người xem, vẻ mặt vừa ngốc nghếch vừa dễ thương.
Đám hạ nhân không nhịn được, bịt miệng cười trộm.
Đàn Như Tuệ còn đỡ nhưng kẻ đọc sách thánh hiền như Đàn Chí Văn lại cảm thấy vô cùng mất mặt, hắn nghiêm mặt nói: “Di nương, không có chuyện gì thì đứng dậy đi!”
Tiền di nương da mặt dày nên chẳng quan tâm, xoay người ngồi dậy ngay rồi hùng hổ nói: “Ngũ tiểu thư, nha đầu của các người đánh ta, ngươi phải cho ta một lời phải trái!”
“Lời phải trái ạ? Được thôi, con sẽ nói ngay!” Đàn Du Du mở to mắt rồi la lên: “Lời phải trái! Lời phải trái! Lời phải trái!”
Sau đó cô giơ ba ngón tay, vừa cười hì hì vừa nói: “Di nương, con cho di nương hẳn ba lời phải trái luôn nhé!”
“Ngươi…” Tiền di nương nghẹn họng, muốn nổi đóa lên nhưng không chửi ra được, không chửi thì lại tức đến nghẹn cả ngực.
“Là việc con nên làm mà, di nương không cần cảm ơn con đâu.” Đàn Du Du kéo Đàn Chí Văn lại đỡ Tiền di nương, vừa cười tít mắt vừa nói: “Tam ca, di nương muốn ra phía trước xem bà mối kìa, huynh mau đi cùng với di nương đi, bọn muội không đi đâu.”
Đàn Chí Văn đỏ mặt nói: “Bà mối thì có gì đáng xem chứ? Bọn ta cũng về luôn thôi!”
Tiền di nương không chịu: “Ta không đi, ta bị nha đầu kia đánh, phải cho ta một lời phải trái!”
Đàn Chí Văn bịt miệng bà ta lại, mắt đỏ sọc lên, hắn quát khẽ: “Di nương muốn hại con bị cha mắng sao?”
Tiền di nương và con gái bị Chu thị xử lý, Đàn đồng tri đại nhân không nói năng gì, Tiền di nương cho người đi gọi, ông ta lấy cớ việc công quá bận nên không chịu đến.
Bà ta làm ầm lên, ông ta bèn gọi Đàn Chí Văn do bà ta sinh ra đến mắng cho một trận.
Tiền di nương sững sờ rồi trở nên đau đớn, bà ta cúi người, tựa lên người Đàn Chí Văn rồi vừa nức nở vừa đi ra ngoài: “Ta làm vậy là vì ai… Sao số ta lại khổ thế này…”
Tiễn Tiền di nương gây chuyện thất bại ra về, nụ cười trên môi Đàn Du Du vẫn không hề thay đổi, cô vịn chiếc ghế nằm bằng mây trắng, sai Đào Chi: “Đào Chi, ngươi phải cảm ơn chiếc ghế này cho tốt. Mau! Lấy bàn chải ra chải nó sạch sẽ từ trên xuống dưới đi!”
“Vâng!” Đào Chi chớp mắt một cách sùng bái: “Tiểu thư, sao tiểu thư đoán được Tiền di nương sẽ giở chiêu này thế?”
Sau này ai mà nói ngũ tiểu thư ngốc nữa, nàng sẽ liều mạng với kẻ đó!
Đàn Du Du mỉm cười trỏ ra sau lưng: “Di nương dạy ta đó.”
Mai di nương đứng trước cửa sổ, bình thản nói: “Đào Chi, quét dọn sạch sẽ rồi vào gặp ta.”
Đào Chi tự biết mình đã phạm lỗi, cúi đầu thưa: “Vâng ạ.”
Đám hạ nhân ai làm việc người nấy, ai cũng khen Mai di nương thông minh linh hoạt, nhưng không ai để ý vì sao hành động của Đàn Du Du lại nhanh nhẹn và chính xác như thế.
Bà mối ở lại Đàn gia đến chập tối mới về, cũng không biết hôn sự như thế nào mà có thể khiến bà ta nói chuyện với Chu thị được lâu như vậy.
Đàn Du Du cũng chẳng quan tâm đến chuyện này, cô vui vẻ chỉ huy Liễu Chi làm một nồi sụn gà rang.
Chân gà rút xương rồi xào lên thơm lừng cay xè, ngửi mùi thôi cũng khiến người ta thèm nhỏ nước miếng.
Nếu thêm chai bia nữa thì càng tuyệt! Đàn Du Du tiếc nuối, chưa chờ đồ ăn được bưng lên bàn đã thò tay nhón một miếng ăn vụng, cô bị cay đến mức hít hà, mắt lại sáng rực lên.
“Không quy củ! Nào có cô nương thèm khát thế chứ hả!” Mai di nương mắng rồi cầm khăn tự mình lau tay cho cô, bà cằn nhằn: “Con cũng phải rửa tay rồi hẵng ăn chứ, sờ bậy sờ bạ cả ngày, bẩn chết đi được.”
“Di nương, người tốt với con thật ấy…” Đàn Du Du kéo dài giọng làm nũng, di nương nhà cô bao che cô quá, dùng tay cầm thức ăn không phải lỗi, lỗi là không rửa tay.
Mai di nương vuốt ve khuôn mặt mũm mĩm của con gái, nói đầy trìu mến: “Ăn đi.”
“Cốc cốc cốc.” Có người gõ cổng viện.
Chẳng bao lâu sau, bà bà trông cửa chạy vào báo: “Thôi di nương đến rồi, di nương có gặp không ạ?”
Mai di nương cân nhắc rồi đáp: “Mời vào đi.”
Thôi di nương chính là mẹ ruột của lục tiểu thư Đàn Như Ngọc, cũng có con trai kề cận, bình thường khá hiền lành, lễ lạt cũng có đi lại với Mai di nương. Tuy bây giờ đến không giống bình thường cho lắm, nhưng cũng không tiện từ chối.
Chương trước | Mục lục | Chương sau |
Hiện Waka đã dịch bộ truyện, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập: |