Nhớ đến bố mẹ già ở nhà của mình, người đàn ông trung niên thở dài.

Ôi! Việc này ông đâu dám cho người già trong nhà biết, vốn ai cũng sống khó khăn rồi, bây giờ em gái ông lại có khả năng mắc bệnh nan y, đến lúc đó người đầu bạc tiễn người đầu xanh, không biết bố mẹ già có sống nổi hay không nữa! Nên ông không dám nói với họ: “Không, anh chỉ nói Thư Hoa bị gãy chân thôi, nghỉ ngơi trong bệnh viện vài ngày là có thể về nhà.”

Người phụ nữ kia lại nói: “Đúng đấy Kiến Bình, em cứ yên tâm đã, lát nữa bé Uẩn sẽ về đến nơi, đừng làm mình căng thẳng như vậy nữa, cứ nghỉ ngơi thật tốt trước đã.”

Thì ra ba người này chính là bố, bác cả và bác gái của Cố Huống Uẩn, bô của cô tên là Cố Kiến Bình, mẹ là Lâm Thư Hoa, bác cả là Lâm Hải Sinh, bác gái là Dương Kim Hoa.

Ngay sau khi gọi điện thoại cho Cố Huống Uẩn, bác cả đã lập tức liên lạc với xe cứu thương của bệnh viện huyện, chuyển mẹ Cố Huống Uẩn đến bệnh viện tỉnh.

Ba người họ bận rộn cả một buổi chiều, làm thủ tục nhập viện, phối hợp với bệnh viện kiểm tra, sau khi hoàn thành vô số thủ tục, đến khi ba người họ có thể ngồi xuống thì đã gần mười giờ tối.

Cố Kiến Bình gật đầu, nghĩ đến con gái mình sắp trở về, dường như ông cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, bỏ tay ra khỏi mặt.

Chỉ thấy ông có một hàng lông mày rậm và đôi mắt to, mặc dù làn da hơi ngăm đen, nếp nhăn trên khuôn mặt của ông cũng dần nhiều hơn, nhưng khuôn mặt kiên nghị, ngũ quan cũng đoan chính, chắc hẳn khi còn trẻ cũng là một anh chàng đẹp trai.

“Được rồi, anh cả, chị dâu, hai người mau nghỉ ngơi đi, cũng muộn rồi.”

Người nhà nông thường đi ngủ sớm, hôm nay nếu không phải nhà bọn họ xảy ra chuyện thì anh cả và chị dâu đã đi ngủ từ lâu, nghĩ vậy Cố Kiến Bình khuyên nhủ.

“Được rồi, Kiến Bình, em cũng phải chú ý sức khỏe nhé, sáng mai anh sẽ đi mua một con gà mái, nấu canh gà cho Thư Hoa ăn.” Lại nhớ tới em gái nằm trong phòng bệnh, Lâm Hải Sinh thở dài thườn thượt, gật đầu, lại vỗ bả vai Cố Kiến Bình để an ủi.

Nói xong, hai người lập tức rời khỏi bệnh viện, biến mất trong bóng đêm.

Đợi đến khi hai người rời đi, Cố Kiến Bình lại ngồi bên ngoài một lát, rồi đi vào phòng bệnh phía sau.

Mẹ của Cố Huống Uẩn đang nằm trên giường bệnh.

Nhìn người vợ đang ngủ trên giường, mặc dù bà mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng vì lao động nhiều năm nên đã có tóc bạc, mặt cũng đã có nhiều nếp nhăn, bề ngoài giống như đã hơn năm mươi tuổi vậy.

Nhớ lại dáng vẻ của vợ khi mới kết hôn với mình, lúc ấy bà xinh đẹp tuyệt trần, làn da trắng trẻo mềm mại.

Hồi còn trẻ, Lâm Thư Hoa là hoa khôi trong vùng, lại gả cho một tên nghèo nàn như mình, sau khi kết hôn cũng không cho vợ được sống những ngày tốt đẹp, bà vẫn luôn phải vất vả vì gia đình nhỏ của họ cho đến tận bây giờ.

Giờ còn trẻ mà đã có khối u, Cố Kiến Bình thật sự đau đớn không thôi.

“Thư Hoa, bà nhất định phải khỏe mạnh, nếu bà mà đi thì tôi thật sự không thể sống được nữa, bây giờ Tiểu Uẩn cũng lớn rồi, có thể kiếm ra tiền, không cần chúng ta lo lắng nữa, tôi chỉ muốn sống bình yên bên bà thôi.” Nhìn người vợ đang ngủ say, ông thầm nghĩ.

Cố Kiến Bình là một người đàn ông ít nói, bình thường không giỏi thể hiện tình cảm, nhưng bây giờ, người đàn ông cứng rắn này lại khóc như một đứa trẻ trước mặt người vợ bệnh nặng của mình.

Tàu cao tốc chạy thêm một tiếng nữa, loa trên tàu cao tốc nhắc nhở hành khách sắp đến ga cuối, để mọi người chuẩn bị xuống tàu.

Những người xung quanh cũng dần dần thức dậy, trên tàu cao tốc trở nên ầm ĩ, tiếng trò chuyện vang lên khắp mọi nơi.

Chương trước Mục lục Chương sau
 

Hiện Waka đã dịch bộ truyện này, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập:

Nhật ký làm ruộng ở thôn Trường Thủy  [Trọn Bộ]

 

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *