CỐ Huống Uẩn chợt nổi lòng trắc ẩn, đi vào cửa hàng bên cạnh mua một chai nước và một ổ bánh mì rồi đến trước mặt người ăn xin già cả.

Cô đưa nước và bánh mì trong tay cho ông lão và nói: “Ông ơi, ông tìm một nơi râm mát để ngồi đi, chứ cứ ngồi ở đây sẽ bị say nắng đấy, ông uống nước và ăn bánh mì đi.”

Nói xong, không đợi ông lão ăn xin phản ứng lại, cô lại đặt thêm một trăm tệ vào bát của ông rồi lập tức đứng dậy định trở về chỗ cũ ngồi.

Nhưng cô vừa mới xoay người thì chợt nghe thấy ông lão ăn xin kia gọi cô lại: “Cô bé à, ông thấy cháu nhíu mày, hai mắt thâm quầng, có lẽ đã gặp phải chuyện gì không hay rồi! Cháu có muốn nghe ông nói vài câu không?”

Cố Huống Uẩn khựng lại, cô làm việc tốt một lần, không lẽ lại gặp phải thầy bói lừa đảo, thấy cô dễ bắt nạt nên định lừa tiền của cô à?

Cô xoay người lại, khuôn mặt trở nên vô cảm, nói với ông lão ăn xin: “Ông ơi, cháu không tin mấy chuyện ấy đâu, ông không cần phải lừa cháu, cháu không có tiền đâu.”

Không ngờ ông lão ăn xin nghe thấy vậy lại chỉ mỉm cười, vẻ mặt hiền lành, cũng không giận Cố Huống Uẩn nói mình là kẻ lừa đảo, chỉ khoát tay nói: “Ha ha, cô bé à. Ông chỉ thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo, thấy cháu và ông có duyên với nhau nên mới muốn tặng cháu một thứ thôi.”

Nói xong, ông lão ăn xin từ từ lấy một chiếc vòng tay ở trong người ra, nó giống như vòng tay thủy tinh hay bán ở vỉa hè, cả chiếc vòng màu xanh biếc, xanh đến mức không có tạp chất, trong vòng tay hình như có nước muốn nhỏ ra, trông rất dễ chịu.

Cố Huống Uẩn vốn không hiểu những thứ này, chỉ cảm thấy cái vòng tay ấy càng nhìn càng giống đồ giả.

Cô vội vàng từ chối: “Không cần, không cần đâu ông à, cháu không có tiền, không mua nổi đâu.”

Ông lão ăn xin lại không cho Cố Huống Uẩn từ chối, chống nạng đứng dậy, lập tức nhét cái vòng kia vào tay cô rồi bưng cái bát vỡ của mình, chống nạng rời đi.

“…” Đây là lần đầu tiên cô gặp một người ăn xin kỳ lạ như vậy, tự dưng lại cho cô đồ.

Cố Huống Uẩn muốn trả lại vòng tay cho ông lão ăn xin, nhưng nhoáng một cái, vừa ngẩng đầu đã không thấy ông lão ăn xin đâu nữa.

Cô nhìn quanh bốn phía, vẫn không thấy bóng dáng của ông lão ăn xin.

Đi nhanh thật, Cố Huống Uẩn thầm nghĩ trong lòng.

Cô miễn cưỡng đeo chiếc vòng lên tay, nghĩ rằng dù sao cũng là tấm lòng của người ta, mặc dù là đồ giả, nhưng trông vẫn rất đẹp.

Không ngờ lại đeo rất vừa, cứ như được thiết kế riêng cho bàn tay của Cố Huống Uẩn vậy.

Bàn tay của Cố Huống Uẩn thon dài, thanh mảnh, mặc dù cô vẽ vời nhưng không bị chai tay.

Làn da của cô trắng nõn, đeo vòng tay màu xanh lá cây làm cho bàn tay của cô càng đẹp hơn.

Trước đây, các bạn cùng lớp đại học của cô cũng từng nói rằng nếu cô không theo nghề thiết kế, cô vẫn có thể kiếm sống bằng bàn tay này.

Ngay cả mẹ cô cũng nói, khi cô còn nhỏ, bàn tay của cô vốn rất thô ráp, khi lớn lên thì bàn tay càng ngày càng đẹp, làn da trắng như sữa, mịn màng như tơ lụa, không giống bọn trẻ nông thôn.

Vừa nhớ đến mẹ, nỗi lòng Cố Huống Uẩn vốn vừa dần bình tĩnh lại, giờ lại cuộn trào lên.

Đúng lúc này, loa của ga tàu cao tốc thông báo chuyến tàu sắp khởi hành, Cố Huống Uẩn không còn lòng dạ nào để ý đến những thứ khác nữa.

Sau khi vội vàng đi qua cửa kiểm tra an ninh, lên tàu cao tốc, Cố Huống Uẩn thuận lợi tìm thấy ghế của mình.

Điều may mắn hơn là ghế của cô là một vị trí sát cửa sổ, riêng biệt, không ai ngồi bên cạnh.

Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, bây giờ trong lòng cô rất hỗn loạn, có thể ngồi ở một vị trí riêng tư để cho cô được yên tĩnh thực sự rất tốt.

Chương trước Mục lục Chương sau
 

Hiện Waka đã dịch bộ truyện này, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập:

Nhật ký làm ruộng ở thôn Trường Thủy  [Trọn Bộ]

 

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *