Chương 5: Bảo bối mật ngọt

“Có phải cô ấy không? Cô gái sống ở trong tòa 17 ấy?”

“Chính là cô ấy.”

“Trông cũng bình thường mà, đâu có đáng sợ như ông Vương nói đâu?”

“Tôi vừa chạm vào tay cô ấy.”

“Tay của cô ấy làm sao?”

“Nó lạnh như băng, kỳ lạ đến đáng sợ luôn.”

Chu Từ Phưởng đưa tay lên tự sờ vào bàn tay của mình, đúng là rất lạnh, vốn dĩ nhiệt độ cơ thể của cô đã thấp hơn người bình thường rất nhiều. Nếu bà lão tóc xoăn nói nhỏ hơn thì tốt rồi, bởi vì thính giác của cô cũng tốt hơn người bình thường gấp hai mươi lần. Bà lão tóc xoăn đó sống ở tòa bên cạnh nhà cô, bà ấy rất thích chơi mạt chược, mười hai giờ đêm hôm qua bà ấy còn phấn khích đến mức hét ầm lên khiến cho cô dù có đeo tai nghe chống ồn vẫn bị đánh thức.

Cô cất chiếc xe ba bánh vào trong gara sau đó không dùng thang máy mà đi tới thang bộ ở tầng một.

Cô liếc nhìn ra ngoài, sau khi xác nhận không có ai liền kêu lên một tiếng “meo”.

Một con mèo xám xuất hiện từ phía sau đống đồ đạc vứt đi dưới cầu thang, rụt rè nhìn cô kêu: “Meo!”

Chu Từ Phưởng mở đồ hộp cho mèo ra sau đó đổ một ít nước vào chiếc bát bên cạnh bộ bàn ghế cũ, con mèo xám khẽ kêu rồi ăn một cách vui vẻ.

Cô tiện tay vuốt ve cái đầu nhỏ của con mèo, nó cũng ngoan ngoãn không động đậy.

 “Meo~”

Cô học theo: “Meo.”

Mèo xám cũng đáp lại: “Meo.”

Hình như là không phải, tuy rằng cô có thể nhảy cao như mèo nhưng cô không phải là mèo yêu cũng không phải là cá yêu. Cô ngồi xổm một lúc đợi con mèo ăn xong rồi đi lên trên tầng. Mặt trăng cũng đã ló dạng, ánh đèn đường trắng xóa đầy lạnh lẽo, tất cả đèn cảm ứng từ tầng một đến tầng bảy của tòa 17 đều sáng lên.

Ting.

Tin nhắn trên WeChat.

Chu Từ Phưởng mở ra xem, ngoại trừ “thanh toán bằng WeChat”: “nhóm WeChat” và một số tài khoản khác thì chỉ có một khung đối thoại tên là Trưởng nhóm.

Trưởng nhóm: Phim trường Gia Nạp thông báo: Đoàn phim “Vô Dã” sẽ bắt đầu quay phim vào lúc mười giờ sáng ngày mai cần thêm các diễn viên quần chúng, cụ thể là mười diễn viên nam và mười hai diễn viên nữ (độ tuổi từ hai mươi đến ba mươi lăm tuổi), nam cao từ 1m7 trở lên, nữ cao từ 1m6 trở lên, tiền lương là 150 tệ (kết thúc lúc 3 giờ chiều), 8 giờ sáng mai tập hợp tại lối ra tàu điện ngầm C1 của phim tường.

Trưởng nhóm: Đăng kí qua WeChat, ưu tiên cho ai đăng ký trước!

Sau khi đăng kí xong, Chu Từ Phưởng liền mở app đặt đồ ăn ra gọi một suất mì.

Ở trong khu biệt thự ở ngoại ô của nhà họ Giang, có một dãy nhà độc lập, đây là nơi ở của bà cụ Giang. Ngày thường những người trong nhà họ Giang đều rất bận nên hầu hết thời gian đều không có mặt ở đây, vì vậy bà cụ Giang đã đặt ra một quy định là vào ngày 15 hàng tháng, cho dù có bận việc gì đi chăng nữa, tất cả đều phải tụ họp lại với nhau.

Bà cụ Giang có năm người con cả trai lẫn gái, cộng thêm các chi phụ và cháu chắt thì có đến hơn chục người. Họ đều có mặt đông đủ ngoại trừ cậu Út Giang Chức, thật ra cũng chỉ có anh mới dám đến muộn trong bữa tiệc của bà cụ mà thôi.

“Bà ơi.”

Ngồi bên cạnh bà cụ nhà họ Giang là một cô gái, bố mẹ cô ấy đã mất cách đây vài năm nên cô ấy được bà cụ Giang nuôi dưỡng từ nhỏ. Mẹ của cô ấy là người con thứ tư trong gia đình và cũng là người con gái được bà cụ Giang yêu thương nhất.

Cô gái này theo họ mẹ, bà cụ Giang đặt tên cho cô ấy là Phù Tịch.

Giang Phù Tịch nói với bà cụ: “Bây giờ đã tám giờ rồi, dạ dày của bà không tốt, hay là bà hãy uống canh trước đi.”

Cô ấy sở hữu gương mặt hài hòa, ngoại hình xinh đẹp lại thêm tính tình dịu dàng hiền lành nên bà cụ Giang vẫn luôn yêu thương, nét mặt nghiêm nghị của bà cụ cũng dịu dần: “Đợi Chức Nhi đã.”

Giang Phù Tịch đáp lại một tiếng “vâng”.

Trong bữa cơm, con dâu thứ hai bắt chuyện: “Mẹ à, mẹ đã nghe chuyện của nhà họ Minh chưa?”

Con trai Giang Duy Lễ của bà cụ nhà họ Giang là một nhà chính trị, ông ấy kết hôn với Lạc Thường Phong là con gái thứ ba của ông cụ nhà họ Lạc, họ có với nhau một người con gái tên là Giang Phù Ly.

Bà cụ đã ngoài bảy mươi, tổ tiên đều là quan chức, danh tiếng của gia đình vẫn còn được lưu truyền sau hàng trăm năm. Bà cụ là người có xuất thân từ gia đình quyền quý nên mặc dù đã ở cái tuổi này rồi nhưng đầu tóc vẫn được búi lên một cách tỉ mỉ. Bà cụ mặc một bộ sườn xám màu đỏ tía, đôi lông mày sắc sảo, có thể nhìn ra sự khôn khéo và uyên bác.

“Đó là chuyện gì?”

Lạc Thường Phương nói với vẻ mặt buồn bã: “Cô nhóc thứ tư nhà họ Minh nói rằng bị Chức Nhi ném xuống biển khiến cho cô ấy uống không ít nước biển, hiện giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện.”

Lời này chính là muốn tố cáo.

Nhà con trai thứ ba đã không còn ai, chỉ còn lại mình Giang Chức là người mà bà cụ thương yêu nhất, điều này đã khiến các nhà khác đều ghen tị.

Bà cụ Giang cúi đầu uống một ngụm trà, sắc mặt vẫn như thường không rõ là vui hay giận: “Đã nghe nói rồi.”

Việc ném con gái nhà người ta xuống biển, suy cho cùng cũng đã làm mất đi phong thái và tu dưỡng của một cậu chủ trong gia tộc lớn, Lạc Thường Phương nói với vẻ mặt không vui: “Chức Nhi đúng là hơi quá đáng, bọn nhỏ chỉ là đùa giỡn vậy mà lại động tay động chân thật…”

Bà cụ chen vào: “Đùa giỡn sao?” Bà cụ đặt nắp cốc trong tay xuống sau đó ngẩng đầu lên nhìn bằng ánh mắt sắc bén: “Chức Nhi có thân phận như thế nào mà cô nhóc nhà họ Minh có thể đùa giỡn được?”

Lạc Thường Phương: “…”

Nghe những lời như vậy thì con dâu còn có thể nói gì được chứ, bà cụ quá cưng chiều đứa cháu trai này rồi. Với tình hình này cũng không ai dám tố cáo thêm gì nữa, tất cả mọi người ở hai dãy bàn đều ngồi chờ trong im lặng.

“Lâm Nhi.” Bà cụ nhà họ Giang ra lệnh: “Dừng hợp tác với nhà họ Minh.”

Lâm Nhi là cháu trai Cả của nhà họ Giang và cũng là người con trai duy nhất của con Cả. Nhà họ Giang không có nhiều cháu đích tôn ngoại trừ Giang Chức và Giang Hiếu Lâm.

Anh ta gật đầu, vâng theo mệnh lệnh của bà cụ.

Đúng lúc này quản gia Giang Xuyên đi vào và nói: “Thưa bà chủ, cậu Út đến rồi.”

Người còn chưa bước vào mọi người đã nghe thấy tiếng ho.

Cậu Út cuối cùng cũng đã đến.

Lúc này bà cụ Giang mới nở nụ cười, sau đó quay sang dặn dò với cô gái ở bên cạnh: “Phù Tịch, cháu đi vào nhà lấy cho Chức Nhi bộ quần áo.”

Giang Phù Tịch liền đứng dậy đi vào phòng lấy quần áo.

Cơ thể Giang Chức vốn dĩ yếu ớt cộng thêm cái lạnh vào buổi tối mùa Thu nên bà cụ sợ anh bị cảm lạnh.

Bà cụ lại hỏi quản gia: “Canh của Chức Nhi đã chuẩn bị xong chưa?”

Giang Xuyên đáp: “Phòng bếp đang hâm nóng.”

Hôm nay cậu Út xuất viện nên món canh dưỡng sinh đã được ninh từ trưa, phải nói rằng cả nhà họ Giang chưa ai được đối đãi như vậy bao giờ.

Bà cụ mỉm cười nói: “Mau đem lên đi.”

“Vâng.”

“Bà ơi.”

Ngoài cửa Giang Chức chậm rãi đi vào, anh vừa đi vừa thở gấp, thỉnh thoảng lại ho khan.

Bà cụ Giang liền chống gậy đứng lên: “Chức Nhi à, mau lại ngồi chỗ của bà nào.”

Những người nhà họ Giang ở hai bên bàn đều đứng hết lên, cho dù không vui cũng phải đứng dậy chào đón cậu Út thân phận cao quý này.

Cậu Út nhà họ Giang chính là tim, là gan, là mật ngọt của bà cụ, bà chỉ hận là chưa thể yêu thương chiều chuộng anh lên tận trời mà thôi.

Giang Chức bị nuông chiều thành tổ tông nhỏ như vậy đấy.

Ngày hôm sau, trời u ám.

Tổ tông nhà họ Giang đang làm khó dễ trên phim trường, anh ném kịch bản trong tay đi rồi nói: “Dừng lại!”

 

Chương trước Mục lục Chương sau
 

Hiện Waka đã dịch bộ truyện, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập:

Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều [Trọn Bộ]

 

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *