Chương 11: Căn bệnh kỳ lạ của người đẹp Giang
Đó là tổ tông nên phải dỗ dành, thân thể mà không khỏe thì phải làm sao hả, phải chiều thôi.
Người phụ nữ cũng thức thời cách xa ra, quả thực biết nghe lời lại còn quyến rũ: “Cậu Hai, em diễn kịch bản thời Đường kia được không?”
Người phụ nữ này là người mới ký hợp đồng với Bảo Quang tháng trước.
Tiết Bảo Di sờ cằm cười: “Còn chưa hầu hạ tôi mà đã mong nhớ đến tài nguyên rồi?”
Người phụ nữ hờn dỗi: “Đáng ghét, người ta đâu có.”
“Đừng nóng vội.” Tiết Bảo Di lấy một tấm danh thiếp trong túi rồi nhét vào cổ áo khoét sâu của người phụ nữ, động tác cực kỳ phóng túng mà ánh mắt lại rất thuần khiết: “Ngoan ngoãn chờ điện thoại của tôi.”
Còn chưa kịp rút tay lại, người đằng sau đã ho một tiếng, dường như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lại hắng giọng thêm mấy lần.
Tiết Bảo Di rút tay lại, quay đầu tức giận nói: “Làm sao?”
Ánh đèn trên hành lang Phù Sinh Cư rất mờ, chụp đèn màu xanh xám che bớt ánh sáng lại, có một người đứng dưới ánh đèn mờ, thân hình cao ráo, áo khoác ngoài màu gạo, bên trong mặc một cái áo len màu hồng.
Sự phối hợp điệu đà này cộng thêm gương mặt như em bé, thật sự khá giống một anh chàng mặt hoa da phấn.
“Mặt hoa da phấn” bước lại gần, mắt nai trong veo trừng Tiết Bảo Di: “Cháu có biết xấu hổ không!”
Tiết Bảo Di nhếch mép cười như tên du côn: “Có gì mà xấu hổ, chú nghĩ ai cũng ngây thơ giống chú à?”
“Mặt hoa da phấn” ngây thơ liếc nhìn một cái, thấy cổ áo người phụ nữ đó khoét sâu thì lập tức dời mắt, khuôn mặt đỏ ửng, bởi vì bình thường ngây thơ vô hại nên vẻ mặt nghiêm túc cũng chẳng có tác dụng uy hiếp: “Mau vào đi, đừng đứng ngoài này làm xấu mặt nữa.”
Nói xong, “mặt hoa da phấn” quay đầu đi.
Người phụ nữ cười hỏi: “Cậu Hai, đó là ai thế?”
Tiết Bảo Di chỉnh sửa lại áo khoác: “Chú tôi, ông Ba nhà họ Tiết.”
À, đứa con trai mới có của ông cụ Tiết.
Tiết Bảo Di đẩy cửa phòng, vừa mới thò một chân vào trong thì đã bị móng gà cào trúng.
“Mẹ nó.” Anh ta đá một cú: “Sao trong này lại có gà?”
“Quác quác quác!”
Con gà bị đá vào góc, kêu lên không ngừng.
A Vãn bước tới, dẫm lên sợi dây trói gà để nó khỏi bay loạn khắp nơi, nói: “Gà của cậu Giang.” Anh ta cầm theo để đem về nhà làm thịt, hầm cho cậu chủ bồi bổ thân thể.
Tiết Bảo Di rút tờ giấy ra lau đôi giày da, trêu chọc nói: “Cậu ấm Chức, cậu không quay phim mà chuyển sang nuôi gà à?”
Trong phòng riêng được trang trí theo phong cách cổ điển.
Giang Chức nằm trên giường mềm, chẳng buồn để ý đến anh ta.
A Vãn trả lời thay: “Người khác tặng.”
Tiết Bảo Di lại lau tay, vo tờ giấy thành một cục rồi ném vào thùng rác: “Năm nào rồi mà còn có người tặng gà?” Anh ta kéo một cái ghế mây tới rồi ngồi xuống, đôi chân dài gác lên bàn trà: “Ai đấy? Nam hay nữ?”
A Vãn đang định trả lời.
Giang Chức chợt cau mày, miễn cưỡng nhìn anh ta: “Cậu, còn có con gà đó đi ra ngoài hết đi.”
Được rồi, A Vãn ôm gà đi ra ngoài.
“Nam Sở đâu?” Giang Chức hỏi.
Vừa hết cuối Thu, anh đã mặc một cái áo len dày, tinh thần cũng không tốt, vẻ mặt uể oải.
Tiết Bảo Di rót cho mình một ly rượu: “Anh ta lại tranh chấp với bố rồi, chắc sẽ đến muộn.”
Anh ta tổ chức bữa này, để chú Ba của anh ta bày tiệc mời khách.
“Tôi lạnh.” Giang Chức dùng bắp chân đá vào chân Tiết Bảo Di.
Cơ thể anh ốm yếu, sợ lạnh mà còn không chịu nổi máy sưởi, giờ còn chưa đến mùa Đông đã kêu lạnh cả ngày. Tiết Bảo Di buồn cười: “Cậu đúng là tổ tông của tôi đấy!”
Anh ta đặt ly rượu xuống, ra ngoài lấy cái chăn mỏng cho Giang Chức.
Chẳng còn cách nào khác, ai bảo anh ta là con người yêu cái đẹp, không chịu nổi sắc đẹp, trong cả đám cậu ấm thì anh ta chiều chuộng tên Giang Chức yếu ớt này nhất.
Đợi người đi rồi, Giang Chức mới hỏi người yên lặng ngồi bên cạnh: “Thuốc đâu?”
Con thứ ba nhà họ Tiết, Tiết Băng Tuyết.
Một người đàn ông mà có gương mặt như em bé, khuôn mặt trái xoan trắng nõn tràn đầy sức sống, đôi môi đỏ hơn con gái, lông mi dài hơn con gái, mắt cũng to hơn con gái, không giống với vẻ đẹp của Giang Chức, anh ta nhìn rất yếu đuối, có vô lý không?
Nói theo kiểu của Tiết Bảo Di là: Chú Ba của tôi ngốc nghếch đáng yêu, hai mươi tám rồi còn ngây thơ hơn cả thiếu nữ, lương thiện như thánh mẫu, chắc là có xu hướng M*, nếu không sao tuổi này rồi mà còn yêu thầm, lại còn yêu thầm kẻ đã lột quần và bóp ch*m mình chứ.
*M này trong SM, có nghĩa là có xu hướng thích chịu ngược đãi.
Tiết Băng Tuyết lấy một lọ thuốc trong túi áo khoác ra ném cho Giang Chức: “Một tuần một viên, không được uống quá liều.”
Anh ừ một tiếng, mở nắp lọ đổ một viên ra, ném vào miệng rồi uống nước ấm nuốt xuống, sau đó cất lọ thuốc vào trong túi rồi vén tay áo lên, kê tay lên bàn.
Tiết Băng Tuyết là bác sĩ, chuyên khoa Huyết học, kế nghiệp một thầy thuốc Đông y.
Anh ta ngồi xuống bắt mạch cho Giang Chức.
Sinh ra đã yếu ớt, nội tạng cũng yếu.
Lúc Giang Chức năm tuổi, thầy thuốc chẩn đoán anh sinh non, chưa đủ bảy tháng đã ra đời, đương nhiên sức khỏe sẽ không tốt, nhưng nếu điều dưỡng tốt thì cũng không lo đến tính mạng. Lúc đầu chỉ là hội chứng suy nhược, lại được nhà họ Giang nuôi như cục cưng, nhưng nhiều năm rồi cũng không thấy khỏe lên, sau này nội tạng cũng suy kiệt mãn tính, suy tim nên cơ thể cũng yếu, thân thể càng lúc càng không tốt.
Nhất là vào mùa Đông, thậm chí anh phải nằm trên giường, có chứng ho ra máu, có trách thì cũng chỉ có thể trách rõ ràng thân thể có bệnh nhưng không một bác sĩ nào có thể xác định được cụ thể anh bị bệnh gì.
May mà năm đó, thiếu niên ấy tình cờ…
Nhà họ Giang có tin đồn cậu chủ nhỏ không sống quá hai mươi lăm tuổi, mà năm nay anh đã hai mươi tư rồi.
“Vì đám người đó, không đáng.” Tiết Băng Tuyết nói.
Thuốc này đắng, Giang Chức uống non nửa ly rượu để giảm bớt mùi vị trong miệng, anh cũng không thích rượu lắm, nhíu mày lại, dạ dày hơi khó chịu.
Anh nói: “Tôi tự có cân nhắc.”
Tính cách Tiết Băng Tuyết mềm yếu, không dám khuyên, chỉ nói: “Thuốc này không được uống quá nhiều.”
“Ừ.”
Anh ta còn nói: “Uống nhiều sẽ vô sinh.”
Giang Chức ngước mắt nhìn khuôn mặt còn đáng yêu hơn con gái của anh ta, cười nói: “Anh nghĩ kẻ ‘không theo quy củ, lười biếng’ như tôi sẽ sinh con với người khác sao?”
Sợ làm anh không vui, Tiết Băng Tuyết nhỏ giọng lầm bầm: “Nói không chừng có người có thể bẻ cậu thẳng lại ấy chứ.”
Giang Chức hừ một tiếng: “Nhảm nhí.”
Tiết Băng Tuyết không nói nữa.
Giang Chức đặt cái ly lên bàn, lại nằm xuống, không biết có phải do hiệu quả của thuốc không mà mệt rã rời: “Đừng để lộ với cháu trai của anh, đầu óc cậu ta thẳng tuột, chẳng giấu được chuyện gì, không được nói bệnh của tôi với cậu ta.”
Tiết Bảo Di không ngốc, chỉ là có chuyện gì cũng không giấu được.
Tiết Băng Tuyết ngồi ngay ngắn: “Tôi biết rồi.”
Đúng lúc nói xong thì Tiết Bảo Di quay lại, ôm một cái chăn: “Cậu ấm Chức, anh em chọn cho cậu một cái màu hồng này.”
Giang Chức liếc nhìn cái áo len màu hồng trên người Tiết Băng Tuyết, lạnh lùng nói hai từ với Tiết Bảo Di: “Ngớ ngẩn.”
“…”
Tiết Bảo Di trợn trừng mắt.
Hầy, cậu ấm Chức có hành hạ anh ta trăm nghìn lần nữa, anh ta vẫn đợi cậu ấm như tình đầu vậy.
…
Đằng trước Phù Sinh Cư là một cái sân vuông, được trang trí lại theo hướng hiện đại, chia thành tòa bên trong và tòa bên ngoài, tòa bên ngoài là nơi tiếp đón khách bình thường, tòa bên trong có một khu nhà có đủ Mai, Lan, Trúc, Cúc chỉ dùng để đón những vị khách quyền quý ở thủ đô.
Phù Sinh Cư này là địa bàn của doanh nhân họ Lạc ở thủ đô, nhà họ Lạc rất giàu có, chỉ là bối cảnh không sâu, không thuộc bốn gia tộc lớn.
Chu Từ Phưởng ngẩng đầu nhìn tấm hoành phi ở cửa, cũng không biết ở thủ đô còn có một nơi như thế này, cô khoác túi trên vai bước vào, vừa mới bước vào sảnh chờ thì đã bị người ta ngăn lại.
Một người phụ nữ mặc sườn xám ngắn có khuôn mặt xinh đẹp, cười rất dịu dàng: “Thật xin lỗi, bên trong là khu vực cho khách quý.”
Bên ngoài đang mưa, Chu Từ Phưởng mặc một cái áo mưa và ủng đi mưa màu đen, đội mũ chuyên dụng màu vàng của nhân viên giao hàng, cô đeo khẩu trang, trùm cả người kín mít.
Cô lấy điện thoại trong túi ra gọi điện thoại: “Đồ ăn của chị đến rồi ạ.”
Bình thường cô rất rảnh, thường đi giao hàng cho một cửa hàng cháo hải sản, bà chủ cũng rất tốt, trước đây cô là khách quen ở đó, có lần giao nhầm cháo cho cô, trong cháo có trứng gà làm cô ăn mà say luôn, bà chủ tốt bụng cho cô ngủ nhờ một đêm, sau này khi nào cô rảnh là lại đến giao hàng.
Đầu bên kia điện thoại là giọng một người phụ nữ: “Cô đưa đến phòng 304 đi.”
Chu Từ Phưởng nói: “Tôi không vào được.”
Đầu bên kia đổi thành một người đàn ông nghe điện thoại: “Đưa điện thoại cho người ngăn cô lại đi.”
Chu Từ Phưởng đưa điện thoại cho người ngăn cô lại, giấu tay trong áo mưa, cẩn thận tránh tiếp xúc với nhau.
Người phụ nữ nghe xong thì trả điện thoại lại: “Cô có thể đi vào.”
Chu Từ Phưởng cầm một góc điện thoại, cẩn thận nhận lấy rồi đi vào trong sân, lúc bước vào có bốn cái ngã ba, bên cạnh có treo tranh chữ vẽ Mai, Lan, Trúc, Cúc, cô gửi tin nhắn hỏi khách hàng ở khu nào, đợi mấy phút cũng không thấy ai trả lời, chỉ có thể tìm từng chỗ.
…
[Chuyện bên lề]
Vở kịch hàng ngày của đồ dê già:
Tiết Băng Tuyết: Uống thuốc lung tung thì vô sinh đấy!
Giang Chức: A Phưởng, bỏ cái bao đi, anh vô sinh! Ha ha ha ha…
Chương trước | Mục lục | Chương sau |
Hiện Waka đã dịch bộ truyện, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập: |