Chương 25: Chìa khóa ơi chìa khóa
Điều kiện trong phòng quả thực không tệ, hiệu quả cách âm rất tốt, trang thiết bị máy móc cũng là mới nhất.
Thẩm Loan đặt túi xách xuống, tiện tay mở hai máy lên.
Chu Trì đút hai tay vào túi, đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không hào hứng lắm.
“Chơi gì?” Thẩm Loan hỏi anh ta.
“Đây là cách giải sầu mà cô nói đấy hả?”
“Có vấn đề gì à?”
Chu Trì cực kỳ miễn cưỡng run run khóe miệng: “Không có tâm trạng.”
“À, thế tùy anh.” Nói xong thì ấn vào biểu tượng PUBG trên màn hình.
Chu Trì bực bội cào tóc: “Tôi đi đây.”
“Ờ.” Thẩm Loan đăng nhập vào tài khoản.
“Đưa chìa khóa xe máy cho tôi.”
“…”
Giằng co nửa ngày, chàng trai mới nhụt chí đành ngồi xuống bên cạnh. Máy tính đang mở, tốc độ mở trò chơi, đăng nhập tài khoản của anh ta nhanh hơn Thẩm Loan gấp trăm lần, thuận lợi bắt đầu chơi.
Sau đó chỉ nghe thấy tiếng bàn phím và tiếng dùng chuột.
Khóe mắt liếc qua gương mặt tập trung tinh thần của chàng trai, Thẩm Loan nhếch lên nụ cười, nhưng nhanh chóng biến mất tăm.
Trong lúc đó, ông chủ mang hai suất đồ ăn nhanh đi vào. Nhìn hai người đều đang chơi game, không tiện quấy rầy, thế là đặt chúng lên bàn trà.
Thẩm Loan nhanh chóng bị người ta cho một phát headshot.
Cô không tức giận, ném con chuột ra, rời khỏi chỗ ngồi, đi ăn trước.
Chu Trì phải mười lăm phút sau mới kết thúc, đương nhiên, “ăn gà” rồi.
Anh ta vui vẻ nhướng mày, bờ môi cũng bất giác hiện ra ý cười. Nhưng rồi không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt anh ta nhanh chóng ảm đạm, cả người lại trở nên ỉu xìu.
Thẩm Loan gọi anh ta qua ăn cơm.
Chu Trì do dự ba giây, sau đó đi tới cầm đũa, hình như có hơi đói.
Sau khi ăn xong, hai người tiếp tục chơi. Không ai để ý tới ai, căn phòng lớn chỉ nghe toàn tiếng đánh phím lạch cạch và tiếng click chuột tí tách.
Lúc ông chủ vào lấy hộp thức ăn nhanh ra, cũng đầy mặt khó hiểu.
Khoảng bốn giờ chiều, Chu Trì đẩy bàn phím ra: “Không chơi nữa!”
Toàn “ăn gà”, lúc thắng lợi trở nên quen thuộc thì không còn trân quý nữa, cũng mất đi niềm vui thú khiêu chiến.
Thẩm Loan nhìn sang màn hình máy kia, so với vẻ thảm đạm của bên mình, bên kia có thể nói là đắc ý vô cùng.
“Rốt cuộc là đến khi nào cô mới trả chìa khóa cho tôi?”
“Xem tâm trạng đã.”
“…”
Chu Trì cảm thấy hôm nay nhất định mình gặp vận xui rồi. Đầu tiên bị bạn gái cắm sừng, sau lại bị một kẻ điên quấn lấy.
“Đi thôi.” Thẩm Loan tắt máy tính, đứng dậy.
“Làm gì?” Chu Trì bất giác cất bước theo sau.
“Khát.”
“Thì?”
“Mời anh uống nước.”
Hai người đi tới một cửa hàng đồ ngọt, Thẩm Loan cũng không hỏi ý kiến Chu Trì, vung tay, gọi hai tách Cappuccino và một phần crepe xoài ngàn lớp to.
Đồ được bưng lên, ngón tay thon dài trắng nõn của thiếu nữ đẩy về phía anh ta: “Đừng khách sáo, ăn thoải mái đi.”
Chu Trì nhăn mày, cảm giác quái dị trong lòng tăng thêm mấy phần.
“Trước kia chúng ta thực sự không quen à?”
“Sao, nhìn mặt tôi quen lắm hả?”
Chu Trì lắc đầu.
Anh ta cực kỳ chắc trước trước hôm nay chưa từng thấy gương mặt này, nhưng hình như cô thực sự hiểu rõ thói quen của anh ta.
Điều kiện chơi game phải tốt, thích thiết bị mới, còn cả Cappuccino và crepe xoài ngàn lớn…
Tất cả đều mang lại cho anh ta một cảm giác quá kỳ quái, thậm chí là kỳ dị.
Nhưng anh ta cũng không bài xích, có một loại quen thuộc mà chính bản thân cũng không nói rõ được, giống như giữa hai bọn họ vốn nên thế này.
Thẩm Loan không biết trong lòng Chu Trì nghĩ nhiều thế. Cô nếm thử bánh crepe, vô thức nhíu mày.
Sau đó, rút một tờ khăn giấy, nhổ thứ trong miệng ra, gói kỹ rồi ném vào thùng rác.
Chu Trì nuốt nước bọt một cái, nhìn một loạt động tác của cô mà lấy làm lạ.
“Khó ăn thế à?” Còn nhổ ra…
Chương trước | Mục lục | Chương sau |
Hiện Waka đã dịch bộ truyện này, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập: |