Bác sĩ đi tới, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của cô mà không đành lòng mở miệng.
“Chẳng lẽ thật sự không thể chữa khỏi sao? Ông hãy dùng loại thuốc tốt nhất cho bọn họ, bao nhiêu tiền tôi sẽ nghĩ cách!” Hạ Trường Duyệt kiên định, nắm lấy cánh tay của bác sĩ.
Cô vừa mở miệng, hốc mắt đã ửng đỏ.
Bốn năm, ba mẹ của cô bị tai nạn xe đã bốn năm rồi. Bác sĩ đã liên tục nói với cô, rằng cô hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Nhưng đó là ba mẹ của cô, là những người đã nâng niu bồng bế cô trong vòng tay, sao cô có thể bỏ mặc…
Năm đó nếu không phải bởi vì cô, bọn họ cũng sẽ không thay đổi như bây giờ, trở thành người thực vật, mỗi ngày chỉ có thể sống dựa vào máy hô hấp, sẽ có thể ra đi bất cứ lúc nào…
Tất cả đều do cô, đều bởi vì cô mà ra.
Do cô tùy hứng, lại vô dụng, mới trơ mắt nhìn ba mẹ xảy ra tai nạn. Tài sản trong nhà bị họ hàng vô lương tâm lấy đi từng chút một.
Mãi cho đến khi toà án thông báo công ty nhà họ Hạ đã phá sản, cô mới biết.
Không có đứa con gái nào vô dụng hơn cô. Nếu ba mẹ cô còn tỉnh táo, nhất định sẽ rất thất vọng về cô.
Có phải bởi vì như vậy, nên bọn họ mới tự nguyện ngủ say, cũng không muốn mở mắt nhìn cô một lần?
“Tôi muốn đi thăm ba mẹ tôi.”
Hạ Trường Duyệt chớp mắt xua đi lệ vừa rơm rớm, cất bước đi về hướng phòng bệnh.
Cô ở trong phòng bệnh, ngẩn người đến độ quên bẵng thời gian.
Mãi cho đến khi y tá đến nhắc nhở, cô mới nhận ra, mình đã ngẩn ngơ ở bệnh viện nguyên một ngày.
Cô cứ như vậy chạy ra khỏi biệt thự của Nghiêm Thừa Trì, ngay cả chào hỏi cũng không làm, cũng không biết anh có biết hay không, hay lại nghĩ ra cái gì mới để hành hạ cô không.
Ngày hôm qua cô đã lột vỏ tôm cả đêm, bây giờ ngón tay vẫn còn đau.
Đáng giận nhất chính là, cô được nhìn nhưng không được ăn, thật sự là bắt nạt người quá đáng!
Hạ Trường Duyệt nghĩ vậy mà cả người đều khẩn trương, chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.
Cô vừa xuống thang máy, thì bên tai liền vang lên giọng nói bén nhọn.
“Ô, ai kia vậy, hóa ra là đại biên kịch Hạ.”
“…”
Hạ Trường Duyệt dừng lại, quay đầu nhìn thấy một bóng dáng quyến rũ đang đi về phía cô. Trên gương mặt trang điểm xinh đẹp của cô gái mang nụ cười giễu cợt.
Hạ Trường Duyệt nhìn người trước mắt mà nhíu mày.
Giang Minh Na, cô Cả của nhà họ Giang, con gái phú hộ được nhiều người chào đón, bạn học thời đại học, cũng là đối thủ không đội trời chung với cô, luôn cạnh tranh với cô từ lúc đi học cho đến khi bắt đầu đi làm.
Hai người đều tốt nghiệp Học viện Điện ảnh, Hạ Trường Duyệt trở thành biên kịch, còn Giang Minh Na thì theo nghiệp diễn viên.
Mỗi khi Hạ Trường Duyệt gửi tác phẩm thành công, thì Giang Minh Na đều sẽ lợi dụng quyền thế của nhà họ Giang để vào cho được đoàn phim, diễn tác phẩm của cô.
Bốn năm, Giang Minh Na giống như một hộp thuốc cao bôi trên da chó. Nơi nào Hạ Trường Duyệt xuất hiện, thì không đến ba ngày là có thể nhìn thấy Giang Minh Na.
Khắp nơi đều đối địch với cô!
“Lại đến thăm ba mẹ sắp chết kia của cô sao? Tôi nói cô có thời gian rảnh, chi bằng lo bản thân cho tốt đi. Nếu không xử lý được chuyện hợp đồng của Tập đoàn Nghiêm Thị thì cô sẽ đi tù, đến lúc đó ba mẹ cô không thể chết chung với cô sao?”
Chương trước | Mục lục | Chương sau |
Hiện Waka đã dịch bộ truyện này, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập: |