Hạ Trường Duyệt thoáng suy nghĩ rồi cầm hợp đồng vào phòng thay đồ.

Cô vừa định thay bộ hầu gái trên người ra thì phát hiện quần áo của mình đã biến mất.

“Ban nãy còn ở đây, sao giờ đã không thấy đâu rồi?”

Cô nhớ rằng mình để trên ghế trong phòng thay đồ, còn gấp lại gọn gàng, sao ăn xong bữa cơm đã không cánh mà bay?

Hạ Trường Duyệt tìm khắp cả bên trong lẫn bên ngoài phòng lớn, cuối cùng mới tìm thấy mấy mảnh vải tương tự với chất liệu vải bộ quần áo của cô ở trong thùng rác.

“Đây nhất định là ảo giác, chắc chắn là ảo giác!”

Sao quần áo cô lại ở trong thùng rác? Còn biến thành một đống vải vụn như này…

Hạ Trường Duyệt nhìn chằm chằm vào chất vải quen thuộc, trợn to mắt, hơi há miệng, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Hồi lâu sau, cô mới cúi đầu xuống nhìn bộ đồ hầu gái trên người mình.

Vậy nên bây giờ cô chỉ có thể mặc thứ này về nhà sao?

Nét mặt Hạ Trường Duyệt cứng đờ, trong mắt cô dần dâng lên nỗi tức giận.

Nghiêm Thừa Trì chết tiệt!

Chắc chắn là anh đã cho người làm việc này, bằng không sẽ chẳng có ai đi gây khó dễ với cô như vậy!

Anh bỏ đói cô cả ngày còn chưa đủ, lại còn sỉ nhục cô thế này. Gã xấu xa!

Mặc đồ hầu gái thì đồ hầu gái, chẳng phải chỉ mất mặt thôi sao. Da mặt cô dày lắm, không sao hết!

Hạ Trường Duyệt chuẩn bị tâm lý xong xuôi, bấy giờ mới bỏ hợp đồng vào trong túi rồi xoay người đi ra khỏi nhà hàng.

Vừa bước tới cửa, cô liền dừng chân.

Nhìn dòng người qua lại bên ngoài, cô lại không kìm nổi mà cúi đầu nhìn bộ quần áo hầu gái đang mặc trên người, rồi nuốt nước bọt đánh “ực”.

Nếu cô thật sự ra ngoài chen chúc trên xe buýt trong bộ dạng như thế này, e rằng sẽ bị người ta nhìn như một con khỉ thì phải?

Hạ Trường Duyệt ngẫm nghĩ một lát, sau đó quay trở lại phòng ăn, lấy tấm khăn trải bàn choàng lên người rồi lấy hết dũng khí đi tới lề đường vẫy taxi.

Hạ Trường Duyệt về tới dưới lầu khu nhà của mình dưới ánh mắt khác thường của bác tài xế. Cô đã thầm mắng Nghiêm Thừa Trì một lượt từ đầu đến chân.

Trả tiền xong, cô vội vã mở cửa xe chạy về phía khu nhà.

Mới chạy được vài bước thì cô phát hiện điện thoại đổ chuông.

Là âm báo có tin nhắn.

Hạ Trường Duyệt vô thức ngẩn người ra, dừng chân lấy điện thoại khỏi túi xách.

Là một số điện thoại lạ.

Tin nhắn chỉ có một câu vô cùng phách lối: [Cô có một đêm để thu dọn hành lý, mai chuyển nhà.]

Tin nhắn rác gì đây?

Bọn lừa đảo hiện nay đều không dùng đến não hay sao?

Cô đang sống yên lành, tại sao phải chuyển nhà?

Hạ Trường Duyệt bỏ điện thoại vào túi, sốt ruột muốn đi vào khu nhà. Nhưng đi được vài bước, cô lại đột nhiên dừng chân.

Nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra, cô ấn mở lại tin nhắn kia.

Cô còn chưa đọc lại lần nữa tin nhắn vừa rồi thì điện thoại lại nhận được tin nhắn mới.

Lần này chỉ có một dãy địa chỉ.

Là địa chỉ một căn biệt thự.

Hạ Trường Duyệt cứng đờ cả người, ngây ra như phỗng.

Đây là tin nhắn Nghiêm Thừa Trì gửi tới giống như cô đang nghĩ sao?

Ý anh là bảo cô dọn nhà, chuyển sang ở chung với anh?

Bàn tay đang nắm chặt điện thoại của Hạ Trường Duyệt khẽ run lên. Cô cắn chặt môi, ánh mắt hoảng hốt.

Cô biết hiện tại mình phải cách Nghiêm Thừa Trì càng xa càng tốt. Nhưng anh sẽ bỏ qua cho cô sao?

Ở thành phố G này, cho dù cô có trốn đến nơi nào thì cũng không thể thoát khỏi phạm vi thế lực của anh.

Cô nhìn chăm chăm vào điện thoại rất lâu rồi mới cử động ngón tay, trả lời bằng một chữ “Được”.

 

Chương trước Mục lục Chương sau
 

Hiện Waka đã dịch bộ truyện này, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập:

Chỉ Yêu Mình Em [Trọn Bộ]

 

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *