Chương 5: Đưa bé sói con về nhà
Còn người con dâu là cô chỉ bị giày vò trên mặt tinh thần, dù sao cô cũng là con nhà họ Chân, cho dù chỉ là một quân cờ, thì chồng cô cũng không dám động vào cô.
Tên súc sinh đó không dám động vào cô, điều này là sự may mắn duy nhất.
Cũng có mấy người phụ nữ cá tính tìm tới nhà. Nhìn mấy tấm ảnh khỏa thân ghê tởm kia, cả người cô như mọc đầy ung nhọt, ghê tởm tới buồn nôn!
Có điều họ tìm sai người rồi, cô đúng là con dâu nhà họ Lưu, song chỉ là một vật trang trí thôi, là một bình hoa nhà họ Lưu bày trong nhà, là minh chứng hợp tác giữa hai nhà Lưu – Chân.
Vì thể diện, nhà họ Lưu cho cô học trang điểm, các loại tri thức, thậm chí ngoại ngữ, cắm hoa, những hoạt động thời thượng, cô đều phải biết.
Ở trước mặt người khác, cô là một người con dâu tốt lên được phòng khách xuống được phòng bếp, còn đằng sau, cô chỉ là bảo mẫu của nhà họ Lưu, một kẻ có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Cho tới cuối cùng, nhà họ Lưu đứng sai bên, cô trở thành quân cờ bỏ đi, mọi thứ cứ rối ren, cho tới khi cô chết.
“Chị A Cẩm sao vậy?”
Cánh tay cô bị người ta lay lay, giọng nói bất an vang lên.
Sự hối hận và lạnh lẽo trong mắt Cố Cẩm tan biến, cô cúi đầu nhìn bé sói con, xoa đầu cậu.
“Theo chị về nhà đi.”
An Minh Tế nhìn chằm chằm ngón tay thon dài kia, đôi mắt lúc sáng lúc tối, đáy mắt có một vẻ phức tạp mà người khác không hiểu.
Đáng tiếc cậu cúi đầu, Cố Cẩm không nhìn thấy.
Rất nhanh cậu đã ngẩng đầu lên ngoan ngoãn nở nụ cười: “Vâng!”
Về nhà?
Cậu làm gì có nhà.
Cậu không biết Cố Cẩm bảo đưa cậu về nhà là cô thương hại cậu hay chỉ thuận miệng nhắc.
Có điều cậu biết những thứ này chỉ là tạm thời thôi.
Không phải không có ai nói đưa cậu về nhà, có điều họ chỉ cho cậu một bữa ăn, hoặc thấy cậu bị thương nặng nên cho cậu ở mấy hôm rồi mặc kệ cậu.
Cho nên sau này có ai nói vậy, cậu sẽ không hi vọng gì cả, bởi vì không hi vọng sẽ không có thất vọng.
Bây giờ chẳng có gì khác trước cả, nhưng cậu mong có thể ở cạnh chị A Cẩm nhiều thêm mấy ngày.
Cố Cẩm dắt tay sói con đi trên con đường về nhà vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
Mỗi một bước đều thấy chua xót.
Nhà họ Cố có ông nội, bác trai, bác gái, cha nuôi, mẹ nuôi, cô ba, chú ba, anh em họ.
Nhà họ Cố đối xử rất tốt với cô, hơn hẳn nhà họ Chân.
Ít nhất nhà họ Cố còn coi cô là người.
Cô vẫn nhớ kiếp trước, cha nuôi ở trong quân đội sau khi biết cô trở về Kinh Thành liền tới tìm cô, nhưng cô lại không biết tốt xấu, không chịu gặp ông.
Lúc đấy cô được cha mẹ ruột dỗ dành lừa gạt, không hề biết sự ác độc của họ.
Sau đấy cô được gả cho nhà họ Lưu, cha nuôi lại một lần nữa xuất hiện nói có thể đưa cô đi.
Nhà họ Lưu biết được liền không chịu thả người, thậm chí còn chèn ép nhà họ Cố, lúc đó ông đã có chút thành tựu nhỏ ở mặt kinh doanh, song lại vì cô mà mất đi tất cả.
Nghĩ tới nhà họ Cố, Cố Cẩm cảm nhận được một chút an ủi.
Kiếp này, cô sẽ không còn như vậy nữa.
Dưới ánh chiều tà, Cố Cẩm dắt An Minh Tế đứng trước cửa nhà họ Cố.
Trong ngôi nhà nhỏ này có ông nội, bác trai bác gái, anh em họ và cô ở.
Cửa mở ra, ông nội đang nằm trên ghế hút thuốc.
Bác gái ôm củi đi vào bếp, có vẻ định nấu cơm.
Anh họ chặt củi ở một bên, đầu đầy mồ hôi.
Em gái đang đá quả cầu đủ sắc màu.