Chương 3: Cố Cẩm bảo vệ bé con

Nhìn khuôn mặt xanh tím của An Minh Tế, Cố Cẩm run run lau nhẹ vết bùn trên khóe mắt cậu.

Cho dù cô có cẩn thận đến mấy vẫn đụng phải vết thương của cậu.

“A…” An Minh Tế muốn kêu lên, nhưng người lau cho cậu lại là chị A Cẩm, nên cậu chỉ đành nhịn đau, trông rất đáng thương.

Cố Cẩm nhìn thấy thế, liền bỏ tay xuống: “Đồ ngốc!”

Không biết là đang nói cậu bé nhịn đau trước mắt này hay nói đối phương trả thù cho cô nữa.

Không thể phủ nhận rằng giọng nói của cô đầy thương tiếc.

Hành vi và giọng điệu của cô khiến An Minh Tế cảm thấy rất xa lạ.

Trước đây chị A Cẩm rất ít khi nói chuyện với cậu, chỉ thỉnh thoảng cho cậu cái bánh, khoai tây nướng, củ cải để cậu không bị chết đói.

Bây giờ cô dịu dàng thế này, An Minh Tế nhỏ bé có hơi kinh ngạc.

“Oa… con hoang lớn với con hoang nhỏ là một đôi!”

“Đồ con hoang nhỏ khắc cha mẹ!”

“Con hoang lớn không biết ba là ai, còn đi ăn chực…”

Mấy đứa bé xung quanh bỗng ồn ào.

Nghe thấy mấy lời này, An Minh Tế đỏ mắt nhìn họ, đặc biệt là đứa bé to mồm nhất kia, cậu giơ hòn đá trong tay lên xông về phía cậu ta.

Nhưng mới đi được hai bước, cậu đã bị kéo lại. 

An Minh Tế tức giận quay đầu, đối mặt với một đôi con ngươi dịu dàng đầy ý cười: “Chó cắn em một cái, chẳng lẽ em còn cắn lại? Có sợ bẩn không hả?”

An Minh Tế không hiểu lắm, tỏ vẻ mơ màng.

Cố Cẩm quỳ xuống nhìn đứa bé chỉ cao tới eo cô, chỉ về lũ trẻ con ăn mặc rách rưới.

Nói: “Em nhìn bọn nó đi, có giống chó con sủa gâu gâu không?”

An Minh Tế hiểu ra, gật đầu với Cố Cẩm.

“Thế nên, chó muốn cắn em một cái, chẳng lẽ em còn định cắn lại nó? Bẩn lắm! Con người sao lại đi tính toán với súc sinh làm gì!”

Cố Cẩm sửa sang lại quần áo cho cậu, nhìn thân hình gầy gò đầy vết xanh tím đáng sợ của cậu. Ánh mắt cô không nhịn được mà lạnh xuống.

Đừng trách cô bắt nạt trẻ con, năm xưa lũ trẻ này tổn thương cô, không phải chỉ cần mấy câu nói là bù đắp được.

Nhất là con sói nhỏ trước mắt cô này, vết thương của cậu tích dần theo năm tháng, là do đám nhóc này gây ra, sao cô có thể thân thiện với chúng được.

Từ trước tới nay cô không phải người lấy ân báo oán!

An Minh Tế hiểu rồi, mắt cậu sáng lên, gật mạnh đầu: “Đúng! Con người không nên tính toán với súc sinh!”

Ngoan thế này thật khiến người ta thích, Cố Cẩm sờ đầu cậu: “Ngoan.”

Đám nhóc xung quanh cũng nghe hiểu, chúng trở nên không vui.

“Đồ con hoang…”

Một đứa bé trong đó định mắng, Cố Cẩm lạnh lùng quay đầu nhìn nó: “Cút!”

Sắc mặt cô lạnh lùng, giọng nói sắc bén, không giống người nhà tức giận mắng chúng, mà là giống một sự tồn tại nguy hiểm.

Lũ trẻ chưa bao giờ thấy Cố Cẩm thế này, trước đây chúng bắt nạt cô, cô cũng chỉ cúi đầu không nói.

Giờ đây cô thế này, bọn chúng sợ hãi chạy hết đi.

An Minh Tế nhìn cô bằng ánh mắt sùng bái, ánh mắt đó trong suốt lại đầy dã tính.

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *