Chương 17: Thuật thượng cổ Phượng Linh Quyết
Nhìn đống sách chi chít trên giá sách, ánh mắt Cố Cẩm rời rạc.
Chẳng lẽ bắt cô tìm Phượng Linh Quyết trong hàng ngàn quyển sách này?
Đây là một công trình lớn, nghĩ thôi là thấy đau đầu.
Lúc Cố Cẩm đang phiền não, trong lòng muốn tìm Phượng Linh Quyết thì một quyển sách dày cộm ở giá sách trung tâm bay ra.
Cố Cẩm há hốc mồm nhìn ba chữ Phượng Linh Quyết trên quyển sách.
Cô máy móc giơ tay nhận lấy.
Cố Cẩm không tự chủ được ngồi thiền tại chỗ, hấp thụ thuật tu luyện mà Phượng Linh Quyết như có ý thức truyền thụ cho.
Hai mắt cô nhắm chặt, không nhìn thấy từng tia linh khí đang xông về phía mình, tẩy rửa thân thể của mình.
Linh khí trong không gian vây xung quanh cô, trên người cô tỏa ra một luồng sáng trắng, thánh khiết không thể mạo phạm.
Thời gian dần dần trôi.
Lúc Cố Cẩm mở mắt ra, trong mắt cô lóe lên tia sáng vụn vỡ, đôi mắt được linh khí tẩy rửa có sự long lanh khác thường ngày.
Cố Cẩm vô cùng vui mừng, cô không ngờ mình chỉ ngưng thần đả tọa thôi mà đã vào luyện khí tầng sáu rồi.
Sau khi tới luyện khí tầng chín là sẽ đột phá đỉnh phong tiến vào trúc cơ, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Nhưng Cố Cẩm biết sở dĩ mình lên thẳng luyện khí tầng sáu là vì có sự trợ giúp của không gian.
Tạm thời cô chưa dám nghĩ tới sẽ đột phá trúc cỡ, luyện khí tầng tám lên tầng chín đã vô cùng khó khăn rồi.
Cố Cẩm đứng dậy nhìn Phượng Linh Quyết, cô đã tiếp nhận hết nội dung tu luyện bên trong rồi, bây giờ không cần kiểm tra cô cũng có thể thuộc vanh vách.
Cô đi vào đặt Phượng Linh Quyết trở lại giá sách, sau đó lật xem những quyển sách khác, khi không thấy quyển nào khiến cô thấy hứng thú mới rời đi.
Trước khi đóng cửa, cô quét mắt nhìn giường trúc trong phòng.
Không biết có phải ảo giác của cô không, mà cô cứ cảm thấy dường như ở đó có một người đẹp áo đỏ đang nằm.
Lúc đầu chỉ có bóng dáng, nhìn kĩ lại chẳng thấy gì cả.
Cố Cẩm đóng cửa lại, nhìn con suối nhỏ chảy từ trên núi xuống thật lâu mới biến mất.
Cô không hề biết người đẹp nằm trên giường trúc trước đó không phải ảo giác của cô.
Không gian có một sợi thần hồn của chủ nhân đời đầu tiên, chỉ là ở nơi này quá lâu, không thể duy trì hình thái của nàng được, sau khi nhìn thấy người thừa kế không gian thì rất hài lòng, thần hồn cũng dần dần tan biến.
Lúc Cố Cẩm trở lại phòng, trời vẫn tối đen.
Có lẽ tu luyện khiến cô thấy mệt mỏi, vừa nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi luôn.
Cô tỉnh dậy vì tiếng gà gáy sáng bên ngoài.
Cố Cẩm nhíu mày, chầm chậm mở mắt ra.
Đập vào mắt đầu tiên là đứa bé đang ngủ rất ngon bên cạnh.
Cô nhìn khuôn mặt đã đỡ sưng của An Minh Tế, trong mắt lướt qua vẻ dịu dàng.
Cô ngồi dậy, mặc áo khoác, cẩn thận trèo qua người đang ngủ say, bê chậu và khăn mặt ra ngoài.
Trần Hồng đã dậy làm cơm sáng, lúc thấy Cố Cẩm, sắc mặt bà ta có hơi khó chịu.