Chương 8: Tai vách mạch rừng
Tô Nguyệt liền lắc đầu phủ nhận, còn luôn miệng thề thốt: “Dì Tú, không có chuyện đó đâu, dì hãy tin cháu. Thật ra, cháu đã thầm mến anh ấy từ khi còn nhỏ, nhưng anh ấy luôn phớt lờ cháu, nên cháu mới cố ý bắt nạt anh ấy, gây rắc rối cho anh ấy. Cháu làm tất cả những việc đó chẳng qua là muốn thu hút sự chú ý của anh ấy mà thôi. Nhưng sau chuyện lần này, cháu đã hiểu ra, nếu cháu cứ tiếp tục làm như vậy thì sẽ chỉ khiến anh ấy càng ghét cháu hơn. Nếu muốn có được tình yêu của anh ấy thì phải chân thành quan tâm đến anh ấy về mọi mặt.” Tô Nguyệt thản nhiên nói dối không chớp mắt.
“Có thật không?”
Những năm qua, Tô Nguyệt đã làm rất nhiều việc xấu, lại bắt nạt Giang Diệc Thần một cách quá đáng, rõ ràng không thể xua tan sự nghi ngờ của dì Tú chỉ bằng vài câu nói.
Bà đã chứng kiến nỗi khổ của Giang Diệc Thần trong những năm qua.
Bởi vì thân phận ăn nhờ ở đậu nên cho dù bị bắt nạt cũng phải chịu đựng.
Hồi nhỏ, anh thậm chí còn không dám ăn quá nhiều vì sợ bị bố mẹ nuôi ghét và đuổi ra khỏi nhà.
Cuối cùng, anh còn không được quyết định chuyện hôn nhân của mình, bởi vì Giang Gia Tề đã ép anh phải cưới Tô Nguyệt sau khi cô nói rằng muốn kết hôn với anh.
Bà là người giúp việc mà cũng cảm thấy đau lòng thay cho anh.
Tô Nguyệt gật mạnh đầu, chân thành đáp: “Thật 100% ạ. Dì Tú, cháu biết dì không tin cháu, cũng giống như rất nhiều người, họ cho rằng cháu cưới Diệc Thần chỉ để tra tấn anh ấy, nhưng thật ra cháu cưới anh ấy là vì muốn giúp anh ấy.”
Vẻ mặt dì Tú càng thêm hoài nghi: “Cháu giúp cậu ấy chỗ nào?”
Để thành công moi được sở thích của Giang Diệc Thần từ dì Tú, Tô Nguyệt thở dài, cố gắng làm ra vẻ buồn bã.
“Dì Tú, dì cũng biết là dì Chu và anh Hai, anh Ba luôn không ưa Diệc Thần, những năm qua vẫn luôn bắt nạt anh ấy. Bố cháu lại yêu thương cháu như vậy, chỉ khi cháu kết hôn với anh ấy thì sau này họ mới không dám bắt nạt anh ấy nữa, đến lúc đó, anh ấy mới có chỗ đứng trong nhà họ Giang. Cháu biết mọi người đều không hiểu được việc làm của cháu và cho rằng cháu cưới Diệc Thần là cố ý muốn hành hạ anh ấy. Cháu cũng biết anh ấy ghét cháu, không muốn nhìn thấy cháu. Cháu không mong anh ấy hiểu được cháu, chỉ mong cuộc sống của anh ấy sẽ dễ thở hơn.”
“Nhưng những chuyện bê bối ở bên ngoài…” Dì Tú chưa tin hẳn.
Suy cho cùng, Tô Nguyệt có quá nhiều tai tiếng ở bên ngoài, bất kỳ người đàn ông nào cũng không chịu nổi việc bị vợ mình cắm sừng.
Giang Diệc Thần có thể chịu đựng cô đến tận bây giờ cũng không dễ dàng.
Tô Nguyệt đưa tay lau khóe mắt không hề có nước mắt, xúc động nói: “Những… những chuyện đó đều là cháu cố tình để bố cháu cho rằng cháu quá hư hỏng nên anh ấy mới ghét cháu, để dù anh ấy đối xử tệ với cháu thì bố cháu cũng sẽ không trách anh ấy.”
Từng lời nói đều chân thành, chỉ thiếu nước khóc ngay tại chỗ.
Dì Tú cẩn thận ngẫm nghĩ, cảm thấy hình như cô nói cũng đúng.
Sau khi Giang Diệc Thần cưới Tô Nguyệt, Giang Gia Tề đã giao sản nghiệp chủ chốt của Tập đoàn Giang thị cho anh.
Mặc dù điều này khiến Chu Linh càng ghét Giang Diệc Thần hơn nhưng đúng là nhờ vậy mà anh dần dần bắt đầu một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nghĩ đến việc họ đã hiểu nhầm Tô Nguyệt trong những năm qua, dì Tú cảm thấy bùi ngùi xót xa.
“Cô chủ, cháu tội gì phải làm như thế? Nếu cháu thích cậu ấy thì phải nói cho cậu ấy biết chứ? Nếu cháu cứ âm thầm hy sinh như vậy, cậu chủ làm sao biết được?”
Tô Nguyệt lắc đầu, cay đắng nói: “Nếu cháu nói cho anh ấy biết, anh ấy nhất định sẽ cho rằng cháu lại lừa anh ấy, trêu đùa anh ấy.”
Dì Tú càng đau lòng hơn: “Cháu muốn biết gì, chỉ cần dì biết, dì sẽ nói hết cho cháu nghe.”
Ngoài cửa có tiếng tiếng động, hình như có thứ gì đó rơi xuống đất.