Chương 6: Tôi sẽ không bao giờ thích cô

Bất kỳ người đàn ông bình thường nào cũng sẽ nổi giận trước thái độ của cô.

Tô Nguyệt tràn đầy tự tin, trong lòng đã sẵn sàng mở tiệc ăn mừng.

Tuy nhiên, không biết có phải là ảo giác hay không mà cô lại ngửi thấy mùi thuốc rất đậm trên người Giang Diệc Thần, giống mùi thuốc mỡ bác sĩ vừa bôi lên vết thương cho cô.

Giang Diệc Thần không bị bỏng, vậy tại sao trên người anh lại có mùi thuốc mỡ?

Tô Nguyệt nghĩ bụng, có lẽ anh vô tình bị ám mùi thuốc trong phòng bệnh nên không quan tâm đến điều này cho lắm.

Tuy nhiên, cảm giác khi chạm vào khuôn mặt điển trai này rất tốt, mịn màng, trơn láng, đàn hồi, thậm chí còn đẹp hơn da mặt của nhiều phụ nữ.

Chậc, trai đẹp thượng hạng như vậy, ngu gì mà không chạm vào.

Tô Nguyệt không kìm được nhéo mặt anh thêm vài lần nữa.

Trong mắt Giang Diệc Thần hiện lên vẻ chán ghét rõ mồn một, anh nhanh chóng thả tay đang bóp cằm Tô Nguyệt, thẳng thừng đẩy tay cô ra, sau đó đứng thẳng người lên: “Không có lần sau đâu.”

Tô Nguyệt nhìn vẻ mặt của anh, giơ hai ngón tay chiến thắng trong lòng, thầm nghĩ quá dễ để tăng độ chán ghét của nam chính đối với mình.

Cô lại tiếp tục khiêu khích anh: “Vậy là anh đã chấp nhận lời đe dọa của tôi, bằng lòng yêu tôi sao?”

“Cô cứ ở đó mà mơ đi!”

Trán Giang Diệc Thần nổi gân xanh, không muốn mở miệng nói chuyện với cô nữa.

Dường như sự kiên nhẫn của anh dành cho cô đã đến giới hạn.

Tô Nguyệt mỉm cười, lại chuẩn bị tìm đường chết.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi Giang Diệc Thần đột nhiên đổ chuông, anh lấy điện thoại ra xem, khẽ cau mày rồi ấn từ chối nhận cuộc gọi, lạnh lùng nói: “Tôi phải về công ty có việc, dì Tú đang ở bên ngoài, dì ấy sẽ ở lại chăm sóc cô.”

Dứt lời, anh liền bước ra khỏi phòng bệnh, khi đi đến cửa, anh dừng bước, không quay đầu lại mà chỉ nói: “Tô Nguyệt, giới hạn chịu đựng cuối cùng của tôi là sẽ không ly hôn, những điều khác thì cô đừng mơ mộng hão huyền. Tôi sẽ không thích cô đâu. Chuyện đó là không thể.”

Nhìn cánh cửa bị đóng lại một cách tàn nhẫn, Tô Nguyệt khẽ nhún vai.

Thôi xin, ai thèm quan tâm anh có thích cô hay không. Cô chỉ muốn về nhà, được chứ?

Cô lập tức gọi 001: “001, 001, có ở đó không?”

001 đáp: “Tôi đây, bạn thân mến.”

Tô Nguyệt vội hỏi: “Bây giờ mức độ chán ghét của Giang Diệc Thần đối với tôi là bao nhiêu?”

“Bạn thân mến, sau khi kiểm tra, độ chán ghét của Giang Diệc Thần đối với bạn hiện giờ là 99,5.”

Ồ, độ chán ghét đã tăng lên rồi.

Tô Nguyệt vui mừng đến độ suýt nữa thì nhảy dựng trên giường, tuy chỉ tăng thêm 0,5 điểm nhưng dù sao cũng đã có tiến triển.

Nói cách khác, cô chỉ cần 0,5 điểm chán ghét nữa thôi là có thể về nhà rồi.

Tô Nguyệt phấn khởi đến mức chỉ muốn lăn lộn trên giường.

Ha ha, cô đã nhìn thấy ánh bình minh của chiến thắng.

Bỗng nhiên, cửa phòng bệnh lại được mở ra.

Một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi từ bên ngoài bước vào với chiếc hộp đựng đồ ăn trong tay. Người này chắc hẳn là dì Tú mà Giang Diệc Thần vừa nhắc đến.

Bà bước đến bên giường, đặt hộp đồ ăn lên chiếc bàn cạnh giường rồi mở ra.

Mùi thơm đậm đà của súp gà lập tức tràn vào xoang mũi, trong hộp có rau xanh và các loại trái cây được sắp xếp đẹp mắt, trông rất hấp dẫn.

Dì Tú múc một bát canh gà đưa cho Tô Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, cháu còn chưa khỏe hẳn, cần phải bồi bổ, dì đã hầm canh gà nhân sâm cho cháu đấy. Cháu nếm thử, nếu không thích thì lần sau dì sẽ nấu món khác.”

Lúc này, Tô Nguyệt thật sự đã đói bụng, cô vội vàng đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn dì.”

Có điều, trong đầu cô lại nghĩ cách tăng độ chán ghét của Giang Diệc Thần. Việc này có vẻ khó hơn cô tưởng

Theo suy nghĩ của cô, những hành động cố tình chọc giận Giang Diệc Thần vừa rồi sẽ khiến anh ta tức điên lên mới đúng. Vậy mà thực tế lại chỉ tăng thêm có 0,5.

***

(Giang – tự vả mặt mình – Diệc Thần: Tôi sẽ không thích cô, cả đời này tôi cũng sẽ không thích cô đâu.)

Tự vả mặt mình: Vợ ơi, anh yêu em.

Chào mừng các bạn đến xem lịch sử tự vả mặt quy mô lớn của Giang cẩu.

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *