Chương 5: Cực phẩm nhân gian
Chàng trai cao lớn bước vào, khuôn mặt lạnh như băng với những đường nét không góc chết, đôi mắt sâu thẳm như vực sâu không đáy khiến người ta sợ hãi nhưng không khỏi bị thu hút bởi anh.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, cài cúc đến tận cổ, nhưng vẫn tôn lên khuôn mặt đẹp trai cấm dục. Chiếc quần tây màu đen vừa vặn khiến đôi chân dài càng thêm thẳng tắp.
Rõ ràng anh chỉ mặc trang phục đơn giản nhất, không hề có phụ kiện thừa thãi nào, nhưng lại toát lên khí chất sang trọng, cao ngạo khó gần.
Người có vẻ ngoài hoàn hảo và khí chất như vậy xuất hiện ở đây lúc này, trong đầu Tô Nguyệt lập tức hiện lên một cái tên, đó là Giang Diệc Thần, cũng chính là nhân vật nam chính của cuốn tiểu thuyết, mục tiêu chinh phục của cô.
Trong sách chỉ miêu tả Giang Diệc Thần bằng bốn từ: cực phẩm nhân gian. Lúc đọc đến đoạn này, cô không cảm nhận được hết qua những con chữ, hơn nữa, mấy anh em nhà họ Giang xuất hiện trước đã để lại ấn tượng chủ đạo, nên cô cho rằng Giang Diệc Thần chỉ khôi ngô như họ là cùng.
Nhưng bây giờ gặp được người thật, cô mới nhận ra sự khác biệt giữa tiên và phàm là gì.
Nếu ba anh em của nhà họ Giang đều là trai đẹp hiếm thấy trên đời thì Giang Diệc Thần lại mang vẻ đẹp của thần tiên thoát tục, tỏa ánh hào quang lấp lánh. Cho dù có lẫn trong đám đông thì người ta cũng sẽ chỉ chú ý đến anh.
Chậc, thảo nào Tô Nguyệt trong truyện nằng nặc đòi cưới anh bằng được.
Người đàn ông cực phẩm như Giang Diệc Thần, dù chỉ trưng trong nhà để ngắm cũng vui mắt.
Sau khi bước vào phòng bệnh, anh ta đi thẳng đến chỗ Giang Gia Tề, cất lời chào ông mà không buồn liếc nhìn cô: “Thưa bố.”
Giang Gia Tề lạnh nhạt đáp: “Ừm. Nguyệt Nguyệt vừa mới tỉnh lại, còn chưa hồi phục bình thường, đầu óc vẫn hơi lơ mơ. Con ở lại chăm sóc con bé, có gì muốn nói thì giải thích rõ ràng. Bố không cần biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong gia đình chúng ta, Nguyệt Nguyệt không bao giờ có lỗi. Tốt nhất con hãy giải thích rõ ràng chuyện giữa con và con gái nhà họ Hạ. Không được chọc giận Nguyệt Nguyệt.”
“Con biết rồi.” Giang Diệc Thần khẽ gật đầu, không nói gì nữa.
Giang Gia Tề khịt mũi một tiếng rồi quay sang nói với ba người con trai còn lại: “Mấy đứa giải tán hết đi, đừng quấy rầy Nguyệt Nguyệt nghỉ ngơi. Có anh Cả các con ở đây rồi, nơi này không cần đến các con nữa.”
Mấy người Giang Hựu Thần tuy không vui nhưng bố của họ đã lên tiếng, họ đành phải lần lượt chào tạm biệt Tô Nguyệt rồi rời đi.
Cuối cùng, trong phòng bệnh chỉ còn lại cô và Giang Diệc Thần.
Tô Nguyệt phấn khởi đến mức mắt sáng ngời. Ôi chao, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, quả là một cơ hội tốt để tăng thêm giá trị căm ghét của nam chính.
Cô nên bắt đầu từ đâu bây giờ?
Trong khi đầu óc Tô Nguyệt đang hăng hái hoạt động mạnh mẽ, Giang Diệc Thần xoay người lại, đi thẳng đến giường bệnh của cô.
Anh hơi khom người xuống, giơ hai ngón tay ra bóp cằm cô, nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nhìn cô và nói: “Cô muốn dùng cái chết để uy hiếp tôi sao?”
Anh bóp mạnh cằm cô như thể chỉ muốn bóp chết cô ngay lập tức. Rõ ràng là anh rất tức giận vì hành vi phóng hỏa và hành hung lúc trước của cô.
Tô Nguyệt nhếch miệng, đưa tay ra, đầu ngón tay từ từ di chuyển lên trên dọc theo ngón tay của Giang Diệc Thần đang bóp cằm mình, sau đó lượn một vòng quanh cổ tay duyên dáng của anh rồi tiếp tục men theo cánh tay anh, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt đẹp trai.
Cô nhíu mày, vừa mở miệng đã nói một câu rất gợi đòn: “Đúng vậy, thì sao?”
Vẻ mặt đắc ý và giọng điệu thiếu đòn phối hợp với lời nói của cô đã khắc họa một cách hết sức sống động hình tượng cô gái đáng ghét.