Có thể nói đây là cuốn truyện ngôn tình cung đấu dài nhất mà Cloudy từng đọc, trong khi mình chỉ hay đọc truyện khoảng 20k trang trở xuống thôi. Đọc hết được nó quả là một kì công bởi vì những truyện dài như thế này thì tác giả thường viết có chỗ hay chỗ dở, có lúc tình tiết chán mà truyện lại dài khiến không ít reader phải lướt lướt cho lẹ rồi kiếm chỗ gây cấn hấp dẫn mà đọc, thế nhưng “từ thứ nữ đến hoàng hậu” lại khiến mình phải thay đổi suy nghĩ.

 

Suốt mạch truyện từ trang đầu tiên cho đến trang cuối cùng, Hoại Phi Vãn Vãn đã đem đến cả một thế giới cung đình đầy mưu mẹo với những quỷ kế tràn ngập tầng tầng lớp lớp trong cung, cùng với đó là bản hùng ca đầy bi tráng trên chiến trường bốn nước: Thiên triều, Bắc Tề, Nam Chiếu và Đại Tuyên, khiến mình không thể nào đặt điện thoại xuống được. Tang Tử – nữ chính của truyện, vốn là con gái của tiểu thiếp không được sủng ái trong phủ, cha không thương, mẹ lớn và hai tỷ tỷ thì luôn tìm cách bắt bẻ, khinh miệt, quyết tâm sống của Tang Tử có lẽ đó chính là lòng thù hận, lòng bướng bỉnh của một đứa trẻ muốn chứng minh cho những người đã khinh thường nó thấy một ngày nào đó nó cũng sẽ có thể đứng trên vạn người. Rồi khi lời đồn về phượng thể xuất hiện trong Tang phủ, một lần nữa Tang Tử lại càng muốn khẳng định nàng – thứ nữ, tam tiểu thư của Tang gia có đủ tư cách để trở thành một trong ba người có khả năng mang phượng thân. Thật ra mình nghĩ lúc ấy Tang Tử cũng không nghĩ rằng mình sẽ trở thành hoàng hậu, cô bé 12 tuổi lúc ấy chỉ là không cam tâm nhìn hai tỷ tỷ có thể nhận được bao nhiêu tốt đẹp, con gái mà, chắc hẵn cô bé cũng sẽ ghen tỵ và không muốn thua thiệt hai tỷ tỷ của mình. Nhưng có lẽ chính Tang Tử cũng không ngờ rằng vào chính khoảnh khắc nàng quyết định vào cung cũng chính là nàng đã bước từng bước đầu tiên trên con đường đầy chông gai để đi đến vị trí quyền lực tối cao nhất của một người phụ nữ Thiên triều – Mẫu nghi thiên hạ và cũng là nơi mà nàng gặp gỡ con người sẽ gắn chặt số phận với mình cả đời – Hạ Hầu Tử Khâm.

Thâm cung sâu như biển, nhưng cái sâu nhất chính là lòng người. Bước vào nơi mà chỉ cần một câu nói hay hành động bất cẩn là có thể mất mạng này, Tang Tử lại càng thấm thía hơn câu nói ấy, nàng từng bước cẩn trọng như đang bước đi trên băng mỏng, dùng trí thông minh của mình để nhiều lần tìm đường sống trong chỗ chết, rồi bày mưu tính kế, ta lừa ngươi gạt để đối phó với những phi tần trong cung, bao gồm hai tỷ tỷ của nàng. Từ một cung nữ thấp bé ai ai cũng có thể chà đạp, nàng trở thành Đàn phi được HHTK sủng ái, rồi sau đó thoắt cái trở thành công chúa Trường Phù của Đại Tuyên thông minh cơ trí trên chiến trường, và rồi cuối cùng, ngồi trên phượng giá lộng lẫy bước lên ngôi vị Hoàng hậu cao quý nhất của Thiên triều. Trong suốt quá trình gian nan ấy, Tang Tử đã là xiêu lòng biết bao nhiêu bậc quân tử, từ thanh mai trúc mã Cố Khanh Hằng chỉ vì muốn bảo vệ nàng mà quyết định trở thành thị vệ trong cung, đến Tô Mộ Hàn – vị tiên sinh bí ẩn đã dạy dỗ nàng cả về tri thức lẫn tri tâm, vị thái tử tiền triều không màn danh lợi nhưng vì lời hứa với bằng hữu mà trở thành quân sư bảo vệ Bắc Tề, và cuối cùng là Hạ Hầu Tử Khâm, hoàng đế Thiên triều cao ngạo ngay từ lần đầu tiên gặp đã lần lượt đẩy Tang Tử vào tình cảnh nguy hiểm, rồi từ tức giận cho đến hiếu kì, thích thú, cuối cùng là trân trọng và yêu thương. Cho dù là ai đi chăng nữa thì mỗi người họ đều chiếm một phần rất quan trọng trong tim của Tang Tử, là những người mà Tang Tử muốn được quan tâm, chăm sóc, thậm chí là bảo vệ cả đời.

Có lẽ khi đọc đến cuối truyện ngôn tình cung đấu này,

Từ nữ thứ đến Hoàng hậu

mọi người sẽ còn tiếc nuối mãi hình bóng của Tô Mộ Hàn và thắc mắc không biết y còn sống hay không? Mình thì cảm thấy rất mãn nguyện khi đọc xong kết thúc, vì mình cho rằng TMH vẫn còn sống, khi đó nếu thực sự TMH đã chết thì Thanh Dương chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn ngồi đánh xe ngựa như thế mà đã bất chấp tất cả xông chết đâm một nhát cho Tang Tử rồi, còn cả chuyện viên thuốc và ngôi mộ nữa, điều đó càng làm Thỏ chắc chắn hơn. Tất nhiên đó chỉ là suy luận riêng của mình thui, còn mọi người nghĩ thế nào thì tuỳ thuộc vào mỗi người, nhưng mình nghĩ rằng cũng không ai muốn TMH chết đâu phải không? :-))

Câu chuyện đã kết thúc, nhưng mình vẫn còn tiếc nuối cho rất nhiều nhân vật trong truyện, tiếc cho sự cô đơn của Khanh Hằng, tiếc cho cái chết bi thảm của Triêu Thần, tiếc cho tình yêu vô vọng của Thiên Lục… Dù thế nào đi nữa thì cũng rất vui cho Tang Tử vì đã có được tình yêu mà nàng hằng mong đợi, đó là thứ tình cảm vượt qua bao rào cản địa vị, âm mưu để tiến tới sự tin tưởng tuyệt đối và sự quan tâm hết mực với đối phương. Còn với Hạ Hầu Tử Khâm, y chắc chắn sẽ không ngờ cô cung nữ ngày ấy dám cả gan thất thố trước mặt mình lại trở thành người con gái luôn kề vai sát cánh bên cạnh mình trong mọi tình huống khó khăn hay sung sướng sau này, và đúng như Tấn vương đã từng nói: “Có nương nương bên cạnh là may mắn của hoàng huynh”, Tang Tử vẫn sẽ mãi là mảnh ghép hoàn chỉnh nhất trong cuộc đời của Hạ Hầu Tử Khâm từ đây cho đến mãi về sau này. Đây quả thực là một bộ ngôn tình cung đấu cực đáng để các bạn fan thử nhé! 😀

 

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *