Review Nếu chỉ là thoáng qua





Mình viết review Nếu chỉ là thoáng qua vào những ngày cận tết cơ nhưng bận quá nên chưa có thời gian trau truốt, hôm nay mới có thời gian ngồi chỉnh sửa lại để gửi tới các bạn bản review chau chuốt cẩn thận nhất ^^ Thời tiết Hà Nội mấy hôm nay lạnh nhưng vẫn nắng, khá là hanh và làm cho những người đi trên phố chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng nép mình vào đâu đấy để được đánh rơi cái gió, cái lạnh cuối đông. Rất thích hợp để mình ngồi trong chăn, ôm máy tính viết review cho các bạn >o<

Nếu chỉ là thoáng qua –lần thứ hai gặp lại, họ là những kẻ xa lạ

Nếu chỉ là thoáng qua – họ để lại cho nhau hồi ức mà không dám hứa hẹn tương lai.

Nếu chỉ là thoáng qua – giống như định lý toán học: “Trên cùng một mặt phẳng, hai đường thẳng chéo nhau chỉ có một và duy nhất một giao điểm.”

Nếu chỉ là thoáng qua – đời người có vô số cái “thoáng qua” nên bản năng mách bảo chúng ta đừng hy vọng, đừng động lòng, đó là cách con người tự vệ với kết cục đoán trước.

Triệu Tử Mặc biết rằng tình này chỉ là thoáng qua, cô không phải lọ lem mà cuộc sống cũng không có nhiều cổ tích. Một con người thực tế nên như vậy, xem tất cả là một bữa tiệc mà tiệc nào cũng có lúc tàn. Chỉ khi bản thân không để tâm, không rung động thì mới không đau, không luyến tiếc.

Dù sao trái đất này vẫn vậy, không có một ai đó thì nó vẫn cứ quay, vẫn cứ tiếp tục mà hoạt động.

Cô chưa bao giờ cho rằng mình là nhân vật chính của một quyển tiểu thuyết nào đó, cũng chưa từng hy vọng mình hóa thành phượng hoàng đậu ở cành cao. Nhưng có một chân lý: Mỗi người mãi mãi là nhân vật chính trong tiểu thuyết đời mình. Nhân vật này được xây dựng có chiều sâu, nội tâm lấy kí ức tuổi thơ về người cha và những con bướm làm nền tản, đem tới cảm giác cô ấy có thật như bất kì nguời nào sống ở quanh ta. Ngôn tình hay luôn chờ đợi những tâm hồn sâu sắc như thế!

Xuôi ngược trong dòng bôn ba, ai cũng là một điểm chấm trong bức tranh không bố cục. Có thể cái dấu bé tí ấy bị che lấp bởi vô số dấu chấm khác. Có thể nó bị bao vây như vẫn riêng rẻ trong khoảng trắng chật hẹp – cái thế giới đơn độc nhỏ bé không ai được bước vào. Đôi khi nó cũng ngạo nghễ chiếm đi một mảng của bức tranh, kiêu kì như một bá chủ. Tổng thể tạo thành một bức vẽ xấu xí, nham nhở, tùy hứng. Nhưng có đôi lúc, cái tùy tiện chính là vận mệnh.

Điều này xảy ra với Triệu Tử Mặc và Giang Tu Nhân. Một cách ngẫu nhiên mà lắc léo khiến họ gặp nhau. Cũng chẳng là gì, trên đời này ai cũng từng vài trăm lần va phải người lạ trên đường, cô và anh ta cũng thế thôi! Nhưng có ai nghĩ tới, đôi khi một lần chạm nhau cũng làm nên duyên phận cả đời.

Ngẫu nhiên mà họ nhìn vào mắt nhau, ngẫu nhiên mà họ có chút ấn tượng với nhau, ngẫu nhiên một người nổi lên hứng thú, ngẫu nhiên mà người kia cần một bờ vai… Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, Tử Mặc đem lần đầu của người con gái trao cho Giang Tu Nhân, không có hối tiếc, không có để tâm, dù sao cái thứ đó giữ lại cũng chẳng hái ra đồng nào. Giang Tu Nhân lại là con thú săn mồi xem tình một đêm như món ăn tráng miệng, lần đầu thì có là gì, bao nhiêu người phụ nữ khác cũng tình nguyện hiến dâng như thế.

Vấn đề ở đây là người con gái kia không liên lạc với anh, không thèm nhìn anh, càng không đòi cái gọi là “trách nhiệm”. Thế rồi cái mô tuýp muôn thuở của điện ảnh xảy ra, rich man and poor woman. Sự lý trí của cô gái khiến anh phẫn nộ. Cô không cần tiền, không vòi vĩnh, không đeo bám nhưng làm anh bất mãn. Cô không phiền hà nhưng anh ước mình bị quấy rầy. Trong một biển đầy hoa, anh lại chỉ thích một bông cúc dại.

Cô ấy là dấu chấm giam mình trong khoảng trống eo hẹp không để ai tới gần, còn anh có cả giang sơn nhưng lại khát khao được chia sẻ khoảng không tù túng ấy. Sự lý trí và mạnh mẽ của Tử Mặc khiến mối tình rơi vào bế tắc. Sự kiêu hãnh và tự phụ của Tu Nhân làm nên đỗ vỡ không thể cứu rỗi.

Triệu Tử Mặc không biết rằng, ngăn cách giữa họ không phải giai cấp, không phải tiền bạc, không phải địa vị mà chính là quan niệm của bản thân cô, tự cô đặt ra những rào cản ấy. Có ai quy định giàu nghèo không thể yêu nhau, có ai quy định tất cả phụ huynh đều muốn hôn nhân môn đăng hộ đối, có nguyên lý nào nói rằng đàn ông phong lưu sẽ không bao giờ vì một bông hoa mà bỏ cả rừng hoa?

Review Nếu chỉ là thoáng qua

Nhìn về khía cạnh nào đó, Nếu chỉ là thoáng qua mang dáng dấp của cổ tích thời hiện đại nhưng Mai Tử Hoàng Thì Vũ kể lại câu chuyện dưới góc nhìn của người trong cuộc và dưới ảnh hưởng của màu sắc thực tế.

Bởi vì đây là hiện thực nên Triệu Tử Mặc không mơ mộng.

Bởi vì là hiện thực nên cô ấy không tranh đấu.

Bởi vì là hiện thực nên cô chưa bao giờ kỳ vọng vào Giang Tu Nhân, tin tưởng vào sức mạnh của tình yêu.

Qúa lý trí cũng có lúc khiến tâm hồn khô héo, khiến cuộc đời bỏ lỡ. Con người trước hoàn cảnh thường chọn lối đi an toàn, họ chắc chắn sẽ được an toàn như ý muốn nhưng liệu có thỏa mãn hay không? Rồi một ngày kia, khi ta bước đến những năm tháng cuối cùng của đời người, chợt nhớ tới bỗng nhiên hối tiếc. Phải chi mình thử cố gắng một lần… Cuộc đời tuy hà khắc nhưng cũng không keo kiệt ban cho chúng ta kỳ tích. Con người cần lý trí nhưng cũng không nên bó chặt mình vào cái lý trí ấy. Đó là lý do ai cũng một lần tuổi trẻ, để có thể mạo hiểm, để có thể đánh cược và để sống để cháy hết mình. Tôi không hâm mộ những bạn trẻ lấy sức thanh xuân mà đâm đầu vào học, học rồi lại học. Cái lý thuyết khô khan chưa chắc sẽ có ích về sau nhưng bạn đã dùng thời gian tươi đẹp nhất mà đánh đối. Có đáng không? Khi con người còn trẻ, dĩ nhiên ta phải phấn đấu hoàn thiện bản thân nhưng cũng đừng xem thường sự hưởng thụ. Hưởng thụ ở đây không có nghĩa là ăn chơi trác táng mà là sống cho thanh xuân, sống để trải nghiệm, sống với mạch nhựa tràn trề, sống để ghi lấy những khoảng khắc những kỷ niệm. Nó sẽ thành cái vốn quý giá mà lúc về già ta có thể từ từ nhớ lại, vẫn thấy nó đẹp biết bao, tươi sáng biết bao, ngây thơ biết bao… tất cả đều sống động và mãnh liệt tựa như mối tình đầu. Sinh ra ai cũng tay trắng, chết đi lại hoàn trắng tay. Thứ duy nhất con người mang theo chính là hồi ức. Chắc không ai muốn trong lúc nhắm mắt mà phải tự hỏi cuộc đời có ý nghĩa gì.

Trong tình yêu cũng như thế. Yêu là cảm xúc nên bạn đừng phất lờ con tim. Hãy lắng nghe chính mình, lắng nghe những khát vọng, những hoài bão và nổ lực vì nó. Bởi vì thành công hay thất bại thì cũng là kết quả của sự cố gắng. Không đánh làm sao biết thua?

Những nhân vật trong câu chuyện luôn là nhân vật chính trong cuộc đời họ.

Như Triệu Tử Mặc sợ mưa sợ gió, suýt tí nữa thì bỏ lỡ Giang Tu Nhân.

Như Phính Đình mù quáng cho tình yêu, chôn vùi 10 năm thanh xuân cùng Tôn Bình Hoa để đổi lấy kết thúc cay đắng.

Như Hình Lợi Phong vẫn trên con đường tìm kiếm nửa kia, tuy đã một lần vấp ngã nhưng anh chưa bao giờ tiếc nuối.

Mỗi người một số phận, tuy có đắng có cay nhưng vẫn còn đó niềm tin và hy vọng.

Bởi vì: “Ai cũng có một người sinh ra để dành riêng cho mình, cái chính là có thể tìm được người ấy hay không.”

Câu chuyện khép lại rất mỹ mãn và cũng rất dễ thương. Nhìn chung đây là một cuốn ngôn tình hay, lời văn nhẹ nhàng, nội tâm sâu sắc. Truyện được dịch nên câu cú rõ ràng, từ ngữ hợp lý. Nội dung chủ yếu xoay quanh Tử Mặc và Tu Nhân, đệm thêm số mệnh của các nhân vật phụ. Truyện kể giản dị nhưng thu hút, quan hệ của hai người lúc tốt lúc xấu và liên tục lên xuống như đồ thị hình sin, cũng giống như sự tranh chấp giữa tình cảm và lý trí, vừa muốn tự chủ lại vừa muốn buông xuôi. Truyện khác biệt ở chỗ nhân vật chính không đấu tranh chống lại vai phản diện mà là đấu tranh chống lại chính mình, chống lại quan niệm và lý trí, chống lại sự tự phụ kiêu căng rồi cuối cùng là đầu hàng trước mũi tên thần Cupid.

Cho dù bạn mạnh mẽ và trương thành tới đâu, trước mặt người mình hết lòng yêu thương, ai cũng muốn quay về làm một đứa trẻ.

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *