Phỉ Ngã Tư Tồn luôn là một tác giả  khiến tôi tin tưởng về độ chắc tay, mô tả tâm lý nhân vật rất tốt, viết truyện cực kì chất lượng. Thế nhưng, Hải Thượng phồn hoa lại là truyện đầu tiên khiến tôi có thể chảy nước mắt khi đọc truyện (nói khóc thì không đúng lắm do nước mắt chảy không nhiều được đến thế  có thể là do tác động phần nhiều của bài hát Je’taime mà tôi đã chọn nghe khi đọc truyện này, có thể là do tôi thấy được hình ảnh của mình khi người tôi yêu thương ra đi….

 

Tôi thích cách PNTT để cho nam chính- Lôi Vũ Tranh xuất hiện rất muộn mặc dù lúc trước có thể thấp thoáng thấy bóng anh ý qua tấm ảnh Hiểu Tô chụp năm ấy. Tôi lại càng yêu thích luôn việc tác giả để cho Thiệu Chấn Vinh đóng vai nhân vật chính trong 1/3 truyện, để cho tình yêu của anh và Hiểu Tô ngọt ngào và ấm áp suốt chặng đường đó. Để rồi khi Thiệu Chấn Vinh đưa Hiểu Tô về nhà ra mắt, Hiểu Tô mới kinh hoàng nhận ra rằng sai lầm thất tình của tuổi trẻ khiến cô có tình một đêm với chính anh trai của người yêu mình: Lôi Vũ Tranh. Và bản thân Lôi Vũ Tranh đã đứng ra ép buộc Hiểu Tô chia tay với Thiệu Chấn Vinh vì gia giáo gia đình của anh không chấp nhận nổi một truyện như thế.

Bi kịch bắt đầu. Hiểu Tô ngay lập tức chia tay với Chấn Vinh nhưng không dám nói lý do thật, chỉ dám nói dối là cô ý vẫn yêu người cũ. Đoạn này rất thật. Xấu hổ và nhục nhã như thế, HT sao dám nói thật với Chấn Vinh? Và chắc chắn Chấn Vinh cũng chẳng thể chịu đc việc lấy một người mà đã từng ngủ với chính anh trai mình. Tim cô như bị dao đâm, nỗi đau, rất nhỏ nhưng vô cùng rõ ràng , chầm chậm chảy theo huyết quản cho đến tận tim. Thì ra người ta nói đau lòng, là đau thật, không thể chịu đựng được, đau đến mức không thể thở được.

Tôi rất thích chi tiết đắt giá khi Chấn Vinh đem chìa khóa tới cho Hiểu Tô, sau đó anh xoay người bỏ đi. Hiểu Tô sau một hồi ngây ra điên cuồng lao ra thang máy, không chờ nổi dù chỉ 1 giây cô lao xuống thang bộ để giữ Chấn Vinh lại. Nhưng cuối cùng cô chỉ kịp nhìn thấy đèn đuôi xe của ảnh, đỏ như đôi mắt đang chảy máu rơi lệ. Đó chính là thực tế, khi Hiểu Tô đã quá mệt mỏi, không thể chịu được nỗi đau chia ly cô sẽ bất chấp tất cả, sẽ muốn nói cho Chấn Vinh biết sự thật và sẽ để anh quyết định. Cô không muốn mình trầm luân trong đau khổ như thế nữa. Chỉ cần có 1 tia hi vọng cô cũng muốn sửa chữa và hàn gắn với Chấn Vinh. Nhưng anh đã đi rồi, cô thậm chí không kịp nhìn thấy anh, không kịp ôm anh vào lòng khi Chấn Vinh chết trong trận động đất đó. Dường như việc cô ko đuổi kịp anh ở buổi tối hôm đó, chỉ nhìn thấy đèn xe của anh đã báo hiệu cho việc họ không thể bên nhau được nữa.

Đoạn sau đó mô tả nỗi đau của HIểu Tô sau khi Chấn Vinh chết thực sự làm tôi nghẹn lời. Nó đúng y như thế, nếu là tôi ngoài đời tôi cũng sẽ có những hành động quyết liệt thậm chí điên rồ như khi Hiểu Tô tìm mọi cách để Vũ Tranh để lại cho cô căn nhà mà Chấn Vinh đã mua, căn nhà mà trước đây hai người đã từng bàn về việc trang trí như thế nào.

Lôi Vũ Tranh chỉ chính thức xuất hiện sau khi Chấn Vinh chết. Nhưng những gì mô tả về Vũ Tranh khiến tôi thích anh ngay từ lúc ấy. Không ai biết được, ngày hôm đó anh đã chạy đến vùng động đất như thế nào, không ai biết được, anh làm thế nào để đến hiện trường của vụ sạt lở đó. Khi ôm lấy Chấn Vinh ngồi trên máy bay, cả khoang máy bỗng trở nên trống rỗng. Anh cả có thể khóc, nước mắt rơi xuống thấm ướt quần áo Chấn Vinh nhưng anh thì không thể, vì đôi khi người ta quá đau đớn, nước mắt không thể bật ra mà người ta chỉ có thể nuốt ngược vào tim.

Thực ra Lôi Vũ Tranh là người yêu ghét rất rõ ràng, lạnh lùng và sắt đá. Gọi là gì nhỉ, sống nội tâm. Anh không thể hiện ra ngoài nhưng ta biết anh rất quyết liệt và cá tính. Điều đó thể hiện ở việc anh phớt lờ hoàn toàn khi Hiểu Tô ngày ngày xuất hiện năn nỉ, làm đủ trò để mong anh nhường lại căn nhà. Căn bản là anh ko thích, ko thích là ko làm và rất khó lay chuyển quyết định của anh ý, thế thôi. Ồ mình rất thích cái cá tính này nhé, doanh nhân thành đạt là phải như vậy chứ. Anh thậm chí còn ko muốn nhìn thấy Hiểu Tô.

Cho đến ngày sinh nhật của Chấn Vinh, thấy cô say khướt ngất xỉu đi dưới trời mưa. Lòng thương người lúc này đã đánh bại sự kiêu ngạo của anh, anh ko thể thấy chết mà ko cứu được mới đưa cô về nhà. Và một loạt những sự kiện sau đó vô tình đẩy Vũ Tranh và Hiểu Tô cứ sát lại gần nhau. Anh là người có rất nhiều tiền, phụ nữ vây quanh hằng hà sa số, chính vì thế anh cho rằng tình yêu thực chất chỉ là trò cười. Ai mà chẳng vừa quay đầu đã quên ngay để tìm niềm vui mới, thay đổi khó lường? Anh cảm thấy chuyện thật hoang đường, thế giới này làm gì có thề sống thề chết, có gì có thể kháng cự được tham vọng tiền tài?

Nhưng lý luận đó của Lôi Vũ Tranh bị đánh vỡ thảm thương khi anh chứng kiến Đỗ Hiểu Tô sống dở chết dở vì Chấn Vinh như thế. Nó như một cú thúc mạnh vào ngực khiến anh bừng tỉnh. Đúng là anh đã gặp rồi, mới hiểu được. Không phải không có, mà là anh chưa gặp. Và bây giờ anh đã gặp một Hiểu Tô như thế, chính vì thế anh mới bị cô cuốn hút lúc nào bản thân anh cũng ko hề biết. Hai tâm hồn cô đơn tột cùng gặp nhau, nên Hiểu Tô mới muốn ôm Vũ Tranh vì anh giống Chấn Vinh, cô muốn được một khoảng khắc nào đó muốn dựa vào vai của một người đàn ông. Còn anh ngay lúc đó đã không thể kiềm lại mình mà hôn Hiểu Tô, nhanh chóng đến nỗi không kịp đề phòng. Anh chỉ biết rằng bản thân đã khát khao từ lâu, không biết từ khi nào trong tim đã tồn tại một thứ khát khao, còn cô lại là một dòng suối trong, tưới vào trái tim anh một cách hoàn hảo, khiến anh chìm đắm, khiến anh mất đi lý trí.

Hải Thượng phồn hoa

Vũ Tranh biết rõ mình yêu Hiểu Tô khi thấy cô đi cùng Thượng Quan, anh đã nổi điên lên mạt sát Hiểu Tô, chỉ trích cô lừa dối Chấn Vinh và đòi lại chìa khóa nhà. Không phải vì chìa khóa, không phải vì căn nhà, thật ra là vì cái gì, anh cũng không biết. Anh hôn cô và hung hăng chiếm đoạt cô vì anh biết khi Hiểu Tô nói ra cái tên đó, anh ko thể chịu nổi. Hóa ra khát khao bấy lâu đè nén trong lòng anh chính là cô.

Và ngay khi Hiểu Tô căm phẫn mà lao ra đường định tự tử, anh đã bất chấp tất cả đẩy cô sang một bên để mình hứng trọn lấy tai nạn đó. Anh yêu, yêu đến mức khi tỉnh dậy sau cơn thập tử nhất sinh, anh ko tin rằng cô vẫn còn sống. Chỉ tới khi nhìn thấy cô, anh mới khép mí mắt và tiếp tục ngất đi. Vì yêu nên trong cơn đau đầu không thể chống cự nổi, anh chỉ biết ôm cô vào lòng để thấy mình được an ủi, thấy mình đc vỗ về và yêu thương. Thời gian Hiểu Tô chăm sóc Vũ Tranh có lẽ là đoạn tôi thích nhất, từng sự kiện, chi tiết nhỏ cho thấy tình cảm của hai người dần dần nhích lên một chút, nhất là từ phía Hiểu Tô.

Hiểu Tô có tình cảm với Vũ Tranh ko? Tôi cam đoan là có. Nếu ko có, sao cô có thể chăm sóc anh tận tâm như thế. Sao cô có thể nằm ngủ ngon trong vòng tay anh? Sao có thể viết cái note “khoai môn, khoai môn mau dậy đi” rồi dán lên trán anh. Sao cô còn sấy tóc và mua hộp phấn về trêu anh như thế?

Không yêu sao cô lại khóc, lại mềm lòng đi khi anh nói “Tôi biết cô hận tôi, tôi cũng hận tôi, tôi hận tôi vì cái quái gì lại yêu cô như vậy!”, khi anh dỗ dành và thầm thì bên tai những câu nói, hành động của cô từ lần đầu gặp mặt.… tất cả giống như một đoạn phim được lưu giữ từng cảnh trong ký ức. Nếu anh không lấy ra, cô mãi mãi sẽ không biết. Cô vừa khóc vừa nghe anh thì thầm bên tai, rồi bị khóa chặt trong nụ hôn ngọt ngào. Lần trước là cảm giác đau đớn, nhưng lần lầm lỡ lần này lại là ngây ngất, hỗn loạn. Từ ngất ngây và hỗn loạn đã chứng minh rằng Hiểu Tô có tình cảm với Vũ Tranh, vì con gái nếu ko có tình yêu sẽ không thể cảm thấy ngât ngất khi ngủ với một người đàn ông khác. Hỗn loạn bởi vì Hiểu Tô thấy mình có lỗi với Chấn Vinh, Chấn Vinh qua đời chưa được bao lâu thì cô và Vũ Tranh lại bị cuốn vào một mớ bòng bong như thế này. Tôi hiểu cảm giác vừa xấu hổ, vừa xót xa vừa căm phẫn của Hiểu Tô. Đạo đức khiến cô hổ thẹn, lương tri làm cô tuyệt vọng.

Hiểu Tô đi Mỹ. Một mình Vũ Tranh ở lại. Tôi bị ám ảnh bởi hình ảnh Vũ Tranh cô độc ngồi bên hồ, lặng lẽ ném chiếc nhẫn đáng nhẽ anh đã đeo vào tay Hiểu Tô, lặng lẽ ném từng mẩu giấy của đời mình đi. Có lẽ đây là kết cục tốt nhất, sẽ không bao giờ có người đến hỏi, anh đã giấu những gì trong đó. Hiểu Tô sẽ không bao giờ biết được khi cô ra đi, anh đã phải giấu tình yêu tới mức ngủ bên cạnh một người khác, anh luôn miệng gọi tên cô. Tới mức anh thành một kịch gia hoàn hảo.

Hải thượng phồn hoa kết thúc buồn và ám ảnh như thế. Nhưng ngoại truyện đã khiến tôi vui vẻ và cười ngoác cả miệng ra vì con của Vũ Tranh và Hiểu Tô. Thời gian có thể chữa lành mọi vết thương. Và đó cũng là một sự hợp lý. Hiểu Tô cần có thời gian để quên Chấn Vinh đi + giữa họ là một đứa con trai, là cầu nối để bố mẹ gần nhau hơn. HIểu Tô yêu Vũ Tranh, tôi biết chắc điều đó, chính vì thế khi thời gian dần trôi cô đã có thể gạt bỏ ám ảnh quá khứ với Chấn Vinh để dần chấp nhận và yêu Vũ Tranh nhiều hơn. Và bố mẹ Chấn Vinh cũng cần có thời gian để chấp nhận Hiểu Tô là vợ của con thứ hai chứ ko phải là người yêu của đứa con út đã mất của họ.

6 năm sau, cuối cùng Vũ Tranh và Hiểu Tô cũng đã có thể vượt qua hết mọi rào cản về tâm lý và gia đình để đến với nhau. Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy Vũ Tranh mỉm cười hạnh phúc chứ ko phải hàng ngày chịu đựng sự giày vò như thế nữa. Cuối cùng tôi cũng đã thấy họ đi hưởng tuần trăng mật ở NZ. Cuối cùng, tôi cũng có thể cười hich hích khi đọc bức thư nhóc Đinh Đinh gửi thư cho bố mẹ mình. Câu truyện đầy tính ngôn tình nhưng cũng đầy thực tế này đến đây là đủ…

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *