Dạo này đọc nhiều truyện quá nên có cảm giác bị bão hòa. Hoặc hình như truyện nào mình cũng đọc nên thấy những câu truyện sau không hay bằng truyện trước nữa thì phải. Mấy ngày nay tâm trạng không tốt, cũng may trong thời gian này lại vớ được 1 quyển như “Ai hiểu được lòng em”, thật sự như vớ được vàng. Không phải vì câu truyện quá xuất sắc, chỉ là vừa tầm, một chút hài hước dễ thương, một chút đau thương dằn vặt, một chút tuổi trẻ ấm áp. Vậy là đủ. Sau khi hứng khởi với truyện chưa kịp nguôi bớt, thì bận tâm trong cuộc sống thực cũng vơi đi ít nhiều.
“Ai hiểu được lòng em” không quá mới về nội dung. Câu chuyện có chút gì đó khiến mình nhớ đến những câu chuyện cổ tích như Tấm Cám hay Cô bé Lọ Lem. Cũng là mẹ ghẻ con chồng, sống chung nhà với cô em cùng cha khác mẹ, rồi có chàng hoàng tử đứng giữa 2 chị em. Nhưng vì nhân vật nữ chính là Nhân Ly, diễn biến câu chuyện đã đi theo hướng hoàn toàn khác.
Những nữ chính như Nhân Ly có thể nói là kiểu nhân vật thu hút mình nhất. Cô sinh ra trong lồng kính bằng vàng, cho dù trở về sống với cha và mẹ ghẻ, nhưng lại rất biết cách để mọi người yêu quý mình. Nhân Ly thông minh bẩm sinh, cái gì cũng giỏi, nhưng lại không thích cố gắng. Cô có xu hướng tìm tòi, thích khám phá cái mới, cô ngoài mặt ngoan hiền, nhưng nội tâm lại ngỗ nghịch. Giống như cô tự nhận xét về mình: “Người ta đối tốt với cô, họ sẽ phải nhớ kỹ, ai không tốt với cô, cô sẽ nhớ kỹ.” Cô là con người có ân chưa chắc trả, nhưng có thù tất báo như vậy đấy.
Nhưng vì Nhân Ly chẳng có chút nào gọi là tốt, lại yêu kiều đỏng đảnh như thế lại khiến mình có cảm giác cô ấy thật hơn. Từ đầu đến cuối câu chuyện, cô là người rất ích kỷ, cô chẳng yêu ai nhiều hơn chính bản thân mình. Tuổi ấu thơ cô thích Tu Lăng, nhưng vì em gái Nhân Đình cũng thích anh và có cảm giác như họ mới là một đôi, thế nên cô bỏ cuộc. Chẳng phải cô nhường nhịn Nhân Đình gì, thậm chí còn rất ghét là đằng khác, thế nhưng những gì của người khác, cô chẳng cần.
Thế rồi ở những năm đại học, cô gặp Dật Phi. Sự ấm áp của anh khiến cô cảm động, cũng là có lẽ, cô tìm thấy trên người anh chút gì đó của Tu Lăng. Không yêu thì thôi, đã yêu Dật Phi là cô yêu đến chết đi sống lại, thế nhưng số phận không được như ý cô muốn. Cô và Dật Phi chia tay, Nhân Đình chết, cô bị cha và dì ghẻ đuổi ra khỏi nhà, sau đó chạy trốn thực tại bằng cuộc hôn nhân mà cô nghĩ rằng không tình yêu đối với Tu Lăng.
Một điểm khác của Nhân Ly nữa khiến mình thích, đó là cô ấy luôn biết cách làm mình hạnh phúc. Cô luôn bước về phía trước, không ngoảnh đầu lại phía sau. Cho dù từng yêu từng hận, từng hối tiếc, cũng từng đau lòng, thế nhưng sau này khi Dật Phi trở lại, cô cũng không hề có ý nghĩ khác với anh.
Cho dù từ đầu đến cuối, Nhân Ly không hề biết rằng Tu Lăng cũng yêu cô, thế nhưng đối với cuộc hôn nhân của mình, cô vẫn giữ sự cố chấp nhất định. Cô nhát gan, phiền phức, lại đỏng đảnh khó chiều, thế nhưng cô sống thật với bản thân mình, hoặc cũng có lẽ vì thứ ánh sáng rực rỡ phát ra tự nhiên đó, đã khiến Tu Lăng yêu cô, ngay từ thuở thiếu thời.
Khác với Nhân Ly, Tu Lăng là kiểu nam chính dễ bắt gặp trong ngôn tình. Anh giỏi giang, đẹp trai, lại hết sức dịu dàng. Cho đến gần cuối truyện, đừng nói là Nhân Ly, ngay cả người đọc cũng cảm thấy mơ màng trước câu hỏi, anh có yêu Nhân Ly không? Tình yêu của Tu Lăng chỉ được hé mở rõ nét qua những đoạn ký ức tuổi thơ của Nhân Đình. Anh rõ ràng tỏ vé chán ghét Nhân Ly, nhưng sau giờ dạy kèm hai chị em, anh lại tần mẫn nhặt những bức vẽ nguệch ngoạc của cô. Nhân Ly chỉ học chạy xe đạp một giờ là đã có thể tung tăng cưỡi xe đến trường. Anh giữ thăng bằng kém, nhưng vẫn quyết học đạp cho bằng được để không thua kém cô. Nhân Ly nhường anh ba nước cờ nhưng anh vẫn thua, anh cần mẫn học cờ để trở thành giỏi nhất, dù sau đó chẳng bao giờ anh và cô cớ cơ hội đánh với nhau nữa.
Những năm tháng thanh xuân đó, anh mất Nhân Ly vì sự nhu nhược của mình. Thế nên 4 năm ở nước ngoài, anh cố gắng để trở nên mạnh mẽ, để không ai có thể cản trở anh. Nhưng khi trở lại, cô đã có người yêu, anh chúc phúc cho cô bằng sự lạnh lùng. Ba mẹ anh bắt anh cưới cô, cô tuyệt thực, anh dùng dằng không muốn cưới, sau đó còn mở đường cho cô bỏ trốn.
Chính những hành động đó khiến người xem hoang mang tự hỏi Tu Lăng có yêu Nhân Ly không? Nếu yêu, cớ sao lại dễ dàng buông tay đến thế? Nhưng vào giờ khắc cuối cùng khi gặp lại Nhân Đình, tất cả lại trở nên thật rõ ràng. Đứng trước thắc mắc của cô em gái ngày xưa, anh nói: “Tôi buông tay là để cô ấy đi tìm hạnh phúc. Nhưng tôi sẽ không buông tay để cô ấy tìm đến đau khổ.”
Chính vì thế, khi thấy Nhân Ly tự dằn vặt mình trong phòng, anh buông tay. Thế nhưng lúc chứng kiến cô bị ba đuổi ra khỏi nhà, đau lòng nhìn cô quỳ dưới cơn mưa tầm tã, có nhà mà không thể về, anh đã thu hồi quyết định của mình.
Bởi vì sự kiên cường của Nhân Ly, anh chọn cách bảo vệ cô từ xa. Hai năm hôn nhân khiến họ trông giống như một cặp vợ chồng hờ, thế nhưng lúc cô cần nhất, vẫn luôn là anh có mặt. Cuối cùng sự ấm áp ấy của anh cũng được đền đáp, bởi khi bức màn vén ra, anh đột nhiên lại hiểu được người Nhân Ly yêu vẫn luôn là anh.
Đối lập với câu chuyện giữa hoàng tử và công chúa đỏng đảnh luôn có một nhân vật phản diện. Thật ra nếu đứng trên cách nhìn một câu chuyện cổ tích, Nhân Đình có vẻ giống Tấm hơn là Nhân Ly rất nhiều. Cô trong sáng và dịu dàng. Trong khi Nhân Ly quậy phá, trốn học, chẳng bao giờ làm bài tập, Nhân Đình lại cần mẫn và chăm chỉ. Nhân Ly ngông nghênh bất cần, Nhân Đình lại hiểu rất rõ mục đích của cuộc đời mình là gì. Tất cả những gì cô cần không phải gia sản mà là tình yêu của Tu Lăng. Thế nên khi nhận ra người trong lòng Tu Lăng là Nhân Ly, cô công chúa dịu dàng ngoan ngoãn kia cũng dần thay đổi.
Có một số việc, khi vén màn thật sự khiến người đọc đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Nhân Đình thay đổi đến đáng sợ, rõ ràng bản chất cô không phải thế. Nhưng giống như Tu Lăng nói, một số thứ đều có nhân có quả.
Câu chuyện kết thúc một cách viên mãn, người có tình sẽ về lại bên nhau. Thế nhưng, khép trang sách lại đột nhiên mình có một suy nghĩ, trong cuộc sống liệu có bao nhiêu người bỏ lỡ nhau mà vẫn còn cơ hội nối tiếp như Tu Lăng và Nhân Ly đây?