Chương 7: Chịu thôi (1)

Nhà Tô Đại Cường rất nổi bật trong thôn.

Nhà lớn ngói xanh, cửa lớn sơn đỏ, hai bên cửa còn có hai con sư tử đá.

Ban ngày, cửa khép chặt, bên ngoài có một cái khóa, chứng tỏ có người ở nhà.

Tô Lương không bận tâm tới Ninh Tĩnh ở đằng sau, nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa liền mở ra, một người suýt chút nữa đụng vào cô.

Lùi về sau hai bước, chỉ thấy một cô nương béo ú trang điểm lòe loẹt, mặc váy lụa sáng màu trợn trừng mắt lên nhìn, sau đó hét toáng lên: “Có ma! Mau chạy đi…”

Dáng người này, cái váy này, rõ ràng là sống rất thoải mái.

Ả ta nhìn thấy Tô Lương như thấy ma, chứng tỏ ả biết hôm qua khi Tô Lương đã chết trước khi rời khỏi nhà Tô Đại Cường.

Hung thủ giết nguyên chủ ở ngay đây.

Tô Lương đứng ở cửa, nghe âm thanh từ trong nhà truyền ra.

“Con gào thét cái gì thế hả? Tiện nhân kia chết rồi, sao có thể trở về được!”

“Đêm qua tên họ Ninh kia không tới gây chuyện, chắc chắn là bệnh tới mức không thể động phòng nên không phát hiện ra. Chúng ta đợi đến ngày lại mặt của tiểu tiện nhân kia thì qua đó đòi công lý!”

“Hắn chỉ là một người ngoài tới đây lánh nạn, chắc chắn không dám làm ầm ĩ! Đến lúc đó, có bao nhiêu tiền cũng phải đền cho chúng ta hết! Bằng không chúng ta sẽ đi báo quan, nói hắn hại chết cô nương nhà chúng ta!”

“Mà lỡ như hắn chết rồi, thế thì càng tốt, gia sản của hắn sẽ thuộc về nhà ta!”

“Nhớ phái người nhìn chằm chằm, đừng để họ Ninh đó chạy mất đấy!”

“Đúng đúng đúng! Tiểu Minh, anh trai con đâu?”

“Con làm sao mà biết chứ? Ngày nào chẳng chạy lên trấn trên!”

“Vậy con đi đi! Giám sát nhà họ Ninh!”

“Thật mà… Nàng ta thật sự ở bên ngoài… Chính là nàng ta…”

“Tỷ, tỷ hoa mắt rồi, bên ngoài nào có người…” Một thằng nhóc béo chạy ra sân, thấy Tô Lương đứng ở cửa đang nửa cười nửa không nhìn mình, thoắt cái mặt nó trắng bệch, ngồi phịch luôn xuống đất: “Ma… Có ma!”

Vài người từ trong nhà chính lập tức lao ra.

Không quan tâm già trẻ, có bao nhiêu người tính hết bấy nhiêu, ai nấy đều béo ú thế kia, chẳng hợp với cái thôn nghèo này chút nào, quả thực y như lời Bạch Tiểu Hổ nói: Được ông nội của Tô Lương nuôi, chẳng nghề ngỗng, ăn không ngồi rồi.

Chẳng cần phải hỏi cũng biết, cả nhà này đều là lũ vô ơn bội nghĩa hết!

Sống sung sướng nhờ vào ông nội của Tô Lương, ấy vậy mà khi Tô Lương về đây tìm nơi nương tựa lại không khác gì nhảy vào hố lửa!

Còn bị nhốt lại, tiếp tục áp bức, ép nàng ta phải thêu thùa kiếm tiền.

Hành vi vô sỉ bán người lấy mười lượng bạc chỉ là vẻ bề ngoài, âm mưu chân chính của bọn chúng là giết chết Tô Lương nhét vào kiệu hoa, chỉ cần đưa người tới nhà họ Ninh, sau đó lợi dụng cái chết của Tô Lương để đòi một khoản tiền lớn của Ninh Tĩnh!

Ác độc vô sỉ, làm người ta điên tiết!

Kiếp trước Tô Lương cũng từng thấy người ruột thịt một nhà vẫn có thể vì tiền tài mà đánh nhau đến mức đầu rơi máu chảy, giống như kẻ thù không đội trời chung.

Cô gặp tai nạn xe “ngoài ý muốn” chết đi rất có thể cũng là trò của một người anh em nào đó trong nhà làm ra vì muốn tranh giành tài sản.

Bởi thế, Tô Lương không hề lưu luyến kiếp trước, những người gọi là người nhà đó chẳng hề cho cô một chút ấm áp nào, chỉ toàn là bài học.

Mà một nhà Tô Đại Cường này đối với thân thích của mình, không cần biết sống hay chết, đều là cây rung tiền của chúng cả.

“Con bé Lương, sao hôm nay cháu lại về đây? Ninh công tử bắt nạt cháu à? Nói cho ông, ông sẽ làm chỗ dựa cho cháu!” Lão già béo ục ịch đã lấy lại bình tĩnh, bày ra vẻ mặt hiền hậu nhìn Tô Lương.

Một người phụ nữ trung niên cũng béo không kém lắc lư thân mình đi tới: “Ôi chao! Con gái số khổ của bác! Cháu cứ nằng nặc muốn sống muốn chết đòi lấy Ninh công tử, chúng ta ngăn không được, rốt cuộc cháu phải chịu ấm ức gì, mau nói cho bác dâu biết!”

Cánh tay gầy guộc của Tô Lương bị một bàn tay to múp túm chặt, siết mạnh, thuận thế kéo cô vào cửa.

Cửa lập tức bị Tô Tiểu Thanh đóng lại, chốt chặt.

Ngay sau đó, Tô Lương lập tức được nhìn thấy vở kịch trở mặt đỉnh cao…

Tô Đại Cường trừng mắt nhìn cô, hừ lạnh nói: “Không phải ngươi đã gả chồng rồi ư? Trở về làm gì?”

Từ thị buông tay cô ra, cơ thịt núng nính trên mặt run rẩy: “Đừng có nhìn chúng ta bằng cái ánh mắt đó! Hôm qua ngươi trộm tiền trong nhà, Tiểu Điệp muốn cướp lại, không cẩn thận nên mới bóp cổ ngươi một chút thôi, chẳng phải không sao rồi ư?”

“Đúng thế! Là ngươi trộm tiền! Đó là tiền của nhà chúng ta!” Tô Tiểu Điệp đột nhiên cất cao giọng nói.

Trộm tiền ư? Tô Lương cảm thấy, kia hẳn là của hồi môn mà nguyên chủ định mang đi, chắc chắn là tiền mà nhà này từng đồng ý cấp cho cô để dỗ ngon dỗ ngọt cô thêu thùa cho bọn họ kiếm tiền, nhưng đến phút cuối lại trở mặt không thừa nhận.

Tô Tiểu Minh cầm một hòn đá lên ném về phía Tô Lương, tuổi nhỏ mà ánh mắt đầy oán độc: “Tiểu tiện nhân! Đồ ăn cắp! Ngươi đi chết đi!”

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *