Chương 6: Thần côn (2)
Tô Lương càng nghe, trong lòng càng lạnh.
Cái gọi là nhà mẹ đẻ kia đúng là một đám sài lang ăn tươi nuốt sống.
Cô còn chưa quên vết bầm trên cổ mình.
“Ta không ra ngoài nên không biết, sao Ninh công tử lại tới thôn chúng ta ở thế? Huynh ấy là ai vậy?” Về Ninh Tĩnh, ngoài đẹp ra thì Tô Lương hoàn toàn không biết gì về hắn.
Bạch Tiểu Hổ nhíu mày: “Ông nội ta nói, nghe đâu Ninh công tử là con nhà giàu, vì mắc lỗi nên chạy trốn, sợ bị người tìm nên mới tới nơi này tránh gió. Huynh ấy từ đâu đến thì chẳng ai biết, chỉ biết là huynh ấy có rất nhiều tiền!”
Thực ra hắn chẳng có lấy một cắc nào, Tô Lương thầm chửi.
Bạch Tiểu Hổ chỉ cho Tô Lương vị trí nhà Tô Đại Cường, sau đó cầm bánh bao chạy vội, quên luôn cả việc mình tới đây để bán đồ ăn cho bà nội.
Tô Lương đóng cửa lại, nghĩ nếu lấy được “của hồi môn” từ nhà Tô Đại Cường về thì không còn lo vấn đề ăn uống nữa.
Xoay người, thấy một thân ảnh màu xanh đang đứng trước thềm nhà, Tô Lương lập tức đi tới.
“Huynh là phản tặc à?” Tô Lương hỏi trực tiếp.
Thần sắc Ninh Tĩnh lạnh tanh: “Không phải.”
Tô Lương hỏi lại: “Thế sao huynh lại cưới ta?”
Ninh Tĩnh nhìn Tô Lương, môi bạc khẽ mở: “Là cô cầu xin ta cứu giúp, vừa hay ta cũng cần một hôn sự.”
Tô Lương im lặng.
Vì để tránh Ninh Tĩnh nghi ngờ nên cô cũng hỏi rất bâng quơ.
Vốn tưởng Ninh Tĩnh cưới cô vì có ý đồ gì, ai ngờ lại là nguyên chủ hợp mưu với Ninh Tĩnh chứ? Lợi dụng lẫn nhau sao?
Mà trước đó Ninh Tĩnh cũng nói, thành thân xong cô sẽ rời đi.
Tô Lương bèn đoán, đây là cách để nguyên chủ thoát khỏi móng vuốt của nhà Tô Đại Cường, mà của hồi môn mà Ninh Tĩnh nhắc tới hẳn là chi phí để cô tiêu dùng khi rời đi.
Đáng tiếc, không có của hồi môn, ngay cả mạng sống cũng chẳng còn.
Nếu Niên Cẩm Thành không bắt Ninh Tĩnh, không cần biết hắn có phải phản tặc hay không thì lần hợp tác này cũng đã xong, Tô Lương cũng không cần rối rắm trong lòng như thế.
Giả thành thân thì bái đường rồi cũng sẽ không tính, không động phòng nên vẫn là người tự do. Đúng thế!
“Cô, thay đổi.” Ninh Tĩnh lại nói.
Tim Tô Lương đập nhanh hơn, chẳng lẽ Ninh Tĩnh rất hiểu biết về nguyên chủ ư?
“Ánh mắt.” Ninh Tĩnh lại tiếp tục phun ra hai chữ.
Trong lòng Tô Lương thả lỏng, kéo áo xuống, để lộ ra cái cổ với vết bầm xanh tím: “Ta đã chết một lần rồi.”
Cô muốn tự tay đâm chết hung thủ, báo thù cho nguyên chủ.
Ninh Tĩnh nhìn lướt qua cổ cô, dừng lại ở mi tâm cô một chút, ánh mắt hơi ngưng nhưng nhanh chóng khôi phục như thường.
Tô Lương cứ cảm thấy hình như hắn đã nhìn thấy gì đó…
“Cây trâm ngọc kia là do Niên tướng quân tặng cho ta.” Tô Lương đột nhiên nhớ ra. Nếu mang đi bán, hẳn là có thể được không ít tiền.
“Phải.” Ninh Tĩnh không phủ nhận dù cho thứ đó vốn dĩ là của mẹ hắn: “Trâm ngọc cho ta, ta sẽ cứu cô một mạng.”
Tô Lương không hiểu: “Huynh, cứu ta một mạng ư?”
Nghe thì thấy là thì tương lai rồi, có người muốn giết cô ư? Sao Ninh Tĩnh biết?
“Ấn đường của cô biến thành màu đen, mấy ngày tới đây nhất định gặp họa đổ máu.” Ninh Tĩnh nói xong bèn xoay người đi về phòng.
Tô Lương: “…” Mỹ nam đột nhiên biến thành thần côn, điên rồi à!
Sau khi uống hết một cốc nước mát, Tô Lương hoạt động chân tay một chút, yếu quá rồi.
Nhưng cô không có thời gian rèn luyện, giờ không có đồ ăn, đến quần áo để thay còn chẳng có.
Cái nhà hổ báo cáo chồn gì đó, cô phải về lại một chút.
Không có dao phay nhưng tìm được một cái rìu chẻ củi, cô mài sáng bóng.
Tô Lương lột khăn trải bàn bọc cái rìu lại rồi buộc vào lưng, nhẹ nhàng ra cửa.
Đi chưa được vài bước, quay đầu nhìn, chỉ thấy một thân ảnh màu xanh đi theo phía sau.
“Huynh đi theo ta làm gì?” Tô Lương khó hiểu hỏi.
Thần sắc Ninh Tĩnh thản nhiên: “Không làm gì cả.”
Tô Lương: “…” Mệt quá, tùy thôi.
Vì thế, ngày này, không ít người ở thôn Tô gia đều nhìn thấy, Tô Lương mới thành thân ngày hôm qua vẫn mặc nguyên bộ váy cưới đi ở đằng trước, Ninh Tĩnh không xa không gần theo ở phía sau, đi về phía nhà Tô Đại Cường…