Chương 4: Ăn bám vợ (2)
Tô Lương chưa biết phải chào hỏi thế nào thì Ninh Tĩnh đã đi tới.
Bốn mắt nhìn nhau.
Nhìn độ tuổi, chắc khoảng mười tám, mười chín, vậy mà đã có một đôi mắt đầy tang thương, lạnh bạc.
Tô Lương sợ nói nhiều sai nhiều nên cứ chờ Ninh Tĩnh mở miệng trước.
Kết quả, Ninh Tĩnh cứ yên lặng nhìn cô mãi, sau đó xoay người đi về phòng.
Sương mù ướt át đập vào mặt.
Sân rất lớn, nhưng rỗng tuếch, đúng nghĩa một miếng đất trống được bao bởi tường vây.
Nhà gạch ngói xanh, có bốn phòng, đêm qua Tô Lương và Ninh Tĩnh phân ra ở hai phòng ở giữa, bên trái là phòng chứa củi, bên phải là nhà bếp. Chiếc kiệu rách nát đêm qua cũng bị Lương thúc bổ thành củi đun chất trong phòng chứa củi.
Tô Lương đi dạo quanh một vòng, tìm được nhà vệ sinh ở đằng sau.
Thật may, rất sạch sẽ. Tuy thô sơ khiến cô cảm thấy rất không quen nhưng cũng không thể để ý quá nhiều.
Chum nước trong bếp đã đầy, Tô Lương lấy chậu gỗ múc nước, xắn tay áo lên rửa mặt.
Mặt nước in một gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay người lớn, trang điểm xanh xanh đỏ đỏ, Tô Lương quả thực cạn lời. Không ngờ cô lại để nguyên cái mặt đầy màu nước rẻ tiền này ngủ suốt một đêm, đột nhiên hiểu ra tại sao ông lão kia lại ghét mình như thế.
“Mặt mũi” như này mà lại đi thành thân với mỹ nam thế kia, đến cô còn cảm thấy ghét bỏ chính bản thân mình.
Múc hai lần nước, rửa mặt thật sạch rồi, Tô Lương mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cảm ơn trời đất, dáng vẻ cũng không tệ lắm, mặc dù mặt mũi vẫn còn rất non nớt nhưng ngũ quan tinh xảo, không bớt không sẹo, chờ lớn hơn chút nữa, chắc chắn cũng là một mỹ nhân.
Nhưng mà… Tô Lương phát hiện ra trên cổ mình có vết xanh tím, giống như từng bị người ta bóp cổ.
Chẳng lẽ cô xuyên không tới đây là do nguyên chủ bị người ta bóp cổ chết ư?
Nhưng hôm qua nguyên chủ thành thân mà, ai lại hại nàng ta như thế chứ?
Sương mù dày đặc lúc sáng sớm đã tan nhưng Tô Lương vẫn thấy bối rối.
Váy cưới quá dài, vạt áo bẩn thỉu nên cô dùng dao cắt ngắn đi, tay áo xắn lên cũng không thả xuống.
Bụng cô sôi ùng ục, nhưng mở mấy cái chum lọ vại bình ở trong bếp ra mà thấy cái nào cũng trống không.
Không gạo, không mì, không rau, thậm chí còn chẳng có dấu vết của việc nấu nướng.
Trên thớt có một cái hộp còn chứa loại bánh mà Tô Lương ăn tối qua, nhưng cô thực sự không muốn sáng sớm ngày ra đã phải nhai cái thứ khô khốc này chút nào.
Mỹ nam kia ăn gió uống sương sống qua ngày à? Tô Lương than thở trong lòng, đi ra khỏi bếp, gõ cửa phòng Ninh Tĩnh.
“Chuyện gì?”
Giọng nói thật dễ nghe… Tô Lương hắng giọng hỏi: “Nhà không có đồ nấu ăn, biết lấy gì ăn bây giờ?”
“Bạch đại nương nấu xong sẽ mang sang.”
Tô Lương: “…” Thuê người nấu nướng à? Xem ra có tiền đây.
Chợt nghe thấy tiếng gõ ngoài cổng, Tô Lương bèn đi ra ngoài.
Mở cửa ra, bên ngoài là một người phụ nữ mặc quần áo mộc mạc, nét mặt buồn khổ, tay ôm một chiếc rổ.
Vừa thấy Tô Lương đã cầm lấy tay cô vỗ nhẹ: “Lương cô nương đấy à, gả cho người rồi, sau này hãy sống tốt nhé, sớm một chút sinh con trai cho Ninh công tử, già rồi còn có nơi nương tựa.”
Tô Lương nghe vậy thì nghĩ chắc mình họ Lương rồi.
Cô cũng không để tâm tới lời của Bạch đại nương lắm, cái cơ thể này gầy còm như vậy, chắc mới mười lăm tuổi là cùng, sinh con khác nào liều mạng đâu.
Thấy Tô Lương không nói gì, Bạch đại nương cũng không lấy làm kỳ quái, đưa cái rổ ra: “Đây là đồ ăn sáng.”
Tô Lương nhận lấy, Bạch đại nương lại ngượng ngùng xoa tay: “Ông Lương bảo Ninh công tử phải ăn ngon nên ta toàn lên trấn trên mua loại mì trắng nhất, thịt tươi nhất, đường này, dầu này, cũng đã dùng không ít. Tiền lần trước đưa cho ta, trừ tiền công ra thì cũng đã tiêu hết rồi.”
“Bạch đại nương chờ một chút, cháu vào lấy tiền.” Tô Lương đáp.
“A! Không vội! Không vội đâu!” Bạch đại nương cười rạng rỡ, hiển nhiên là việc này kiếm được rất khá.
Tô Lương trực tiếp đẩy cửa phòng Ninh Tĩnh ra, đặt rổ xuống bàn: “Bạch đại nương bảo tiền đưa lần trước đã hết rồi.”
Ninh Tĩnh lắc đầu: “Ta không có bạc.”
Tô Lương khẽ sửng sốt: “Không phải huynh trả à?”
“Lương thúc trả.” Ninh Tĩnh đáp.
“Thế ông ấy đâu?” Tô Lương hỏi, giờ cô mới nhận ra là mình không thấy ông lão kia.
“Đi rồi.” Sắc mặt Ninh Tĩnh vẫn bình thản như cũ.
“Không quay lại ư? Thế không để tiền lại cho huynh à?” Tô Lương cạn lời, có chắc không phải kiểu ác nô ôm tiền chạy trốn đấy chứ?
Ninh Tĩnh trầm mặc hồi lâu rồi mới đáp: “Chắc ông ấy nghĩ ta có tiền.”
Vậy mới nói việc trao đổi với nhau là rất quan trọng…
“Thế giờ phải làm thế nào?” Tô Lương còn tưởng không phải lo cơm ăn áo mặc, sự thật lại rất phũ phàng.
Ninh Tĩnh nhìn Tô Lương, hơi nhíu mày: “Của hồi môn của cô đâu?”
Tô Lương không nói gì.
Cô có của hồi môn hay không tạm thời không nói, nhưng cái thái độ thản nhiên cho rằng đẹp thì được ăn bám vợ thế kia là sao?