Chương 3: Ăn bám vợ (1)

Tô Lương rút trâm ngọc xuống, chỉ thấy thứ này rất đẹp và tinh tế.

Cảm giác bóng mướt, chất ngọc tốt hơn nhiều sao với những thứ cô nhìn thấy trong viện bảo tàng ở kiếp trước, trạm trổ tinh xảo vô cùng, chắc chắn không phải vật phàm.

Dù có phải phản tặc hay không thì cái người bái đường thành thân với cô kia chắc chắn không phải kẻ tầm thường.

Căn phòng này sạch sẽ, đơn sơ, không hề có đồ trang trí dư thừa nào.

Váy cưới cô đang mặc được làm bằng chất liệu cực kỳ thấp kém, đường may sơ sài.

Niên Cẩm Thành gọi nơi này là thôn Tô gia.

Tô Lương không biết dung mạo của cơ thể này ra sao, nhưng chỉ nhìn tay thôi, nhỏ mà gầy, lại đầy vết chai, tay trái còn có vết sẹo bỏng, đủ loại dấu hiệu cho thấy nguyên chủ hoàn toàn không liên quan gì tới hai chữ “phú quý” cả.

Tô Lương không hiểu lắm tình hình hiện tại như thế nào nên đành làm việc tùy theo hoàn cảnh vậy.

Bụng trống rỗng, cô vừa đứng dậy đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, đúng là biểu hiện của triệu chứng tụt huyết áp nặng.

Cửa lại được mở ra, ông lão gầy gò kia bưng một cái đĩa đi vào.

“Cây trâm kia ở đâu ra?” Ông lão trừng mắt xông tới, cướp luôn cây trâm ngọc mà Tô Lương đang cầm trong tay.

Tô Lương: “…” Lão già này thể hiện sự thù hằn với cô quá rõ ràng.

Tô Lương nhìn đồ ăn vừa được ông lão đặt xuống bàn, lảo đảo đi tới, thều thào trả lời: “Niên tướng quân đưa cho, bảo là nhặt được.”

Sắc mặt ông lão nặng nề, cầm lấy cây trâm đi ra ngoài.

Tô Lương ngồi xuống, đồ ăn không cháo, không thịt, chỉ có một cái đĩa có bốn chiếc bánh…

Kiếp trước cô không thích bánh ngọt cho lắm, nhưng giờ đã đói đến điên rồi, lập tức cầm lên cắn một miếng, thật may là không quá ngọt.

Ăn hết hai chiếc, Tô Lương cầm ấm trà trên bàn lên tự rót cho mình một chén.

Ăn hết bốn chiếc bánh, lại uống hết nửa ấm trà lạnh, Tô Lương chỉ cảm thấy thèm thịt kinh khủng. Bánh bao thịt nóng hổi, đùi gà rán, thịt nướng, sườn hầm…

*

Phòng bên cạnh.

“Công tử, không ngờ Niên công tử lại đưa cho cô gái kia tín vật đính hôn mà phu nhân lúc còn sống đã tặng cho Niên tiểu thư! Hắn có ý gì vậy?” Ông già tỏ vẻ buồn bực.

“Không có ý gì.” Ninh Tĩnh ngồi ngay ngắn chép kinh, không hề ngẩng đầu lên.

Từng hàng chữ ngay ngắn tuôn ra nơi đầu bút, nét chữ giống hệt với chữ trên bản kinh Phật kia.

“Niên tiểu thư có tình cảm sâu đậm với công tử, lúc nào cũng mang cây trâm ngọc này, chắc chắn không phải cô ấy bảo Niên công tử trả lại rồi!” Ông lão bình tĩnh nói.

“Không quan trọng.” Ninh Tĩnh nhẹ nhàng lắc đầu.

“Đây là trâm của phu nhân, công tử hãy giữ lấy! Có lẽ Niên tiểu thư vẫn còn đang chờ công tử về gặp lại cô ấy…” Ông lão cẩn thận đặt cây trâm ngọc lên trên một quyển sách.

Ninh Tĩnh dừng bút, con ngươi trầm tĩnh không gợn sóng nhìn về phía ông lão: “Lương thúc, ngươi nên rời đi rồi.”

Sắc mặt ông lão cứng đờ, cúi đầu quỳ xuống: “Phu nhân có ơn với lão nô, lão nô thề phải dùng cả tính mạng mình để bảo vệ công tử!”

“Đưa ta tới đây, coi như ơn đã trả hết.” Ninh Tĩnh đặt bút xuống, ngắm nghía kinh văn mình vừa chép: “Ngươi có con cháu, tự đi đoàn tụ với họ đi, đừng theo ta nữa.”

“Công tử không có ai chăm lo cho, sao lão nô có thể yên tâm được?” Sắc mặt ông lão rất kém.

Ninh Tĩnh không nói gì nữa, lại cầm bút lên.

Ông lão đứng lên, thở dài thườn thượt: “Sáng sớm mai lão nô sẽ đi, tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật của công tử cho người khác biết. Nhưng có chút lời này, lão nô không nói không được. Công tử có bản lĩnh lớn, nếu lúc trước bằng lòng giúp đỡ Hầu gia, có lẽ chuyện mưu phản của nhà họ Cố dù có thể không có phần thắng nhưng cũng không đến mức rơi vào kết cục nhà tan cửa nát. Lão nô thực sự không biết rốt cuộc công tử muốn gì?”

Môi mỏng của Ninh Tĩnh khẽ mở: “Sao Lương thúc biết là ta không muốn nhà họ Cố tan cửa nát nhà chứ?”

Ông lão khiếp sợ, hồi lâu sau cũng không biết nói gì.

Sắc trời mờ sáng, ông lão đeo một cái túi nặng, đứng ở ngoài cửa, trầm giọng nói: “Lão nô đi đây, công tử hãy bảo trọng! Chuyện bái đường đêm qua chỉ là kế tạm thời, không tính! Cô gái quê kia nên đuổi đi sớm, đừng để bôi nhọ công tử!”

“Lương thúc bảo trọng.”

Trong phòng truyền ra giọng nói đạm mạc của Ninh Tĩnh, ông lão thở dài một tiếng, sau đó xoay người bước vào màn sương mù dày đặc.

Tô Lương ngủ thẳng cẳng đến tận bình minh, cô ngồi trên giường, xoa mặt, bắt buộc chính mình phải xốc lên tinh thần.

Để tránh cho bị coi là yêu quái, cô nên sớm làm rõ xem rốt cuộc mình là ai mới được.

Không có quần áo để thay nên cô đành phải mặc một thân váy đỏ thẫm ngày hôm qua, lúc đẩy cửa ra, chỉ thấy một người đàn ông… cực đẹp đang đứng trước cửa phòng bên cạnh.

Tóc dài như thác, độ cong sườn mặt hoàn mỹ, giống như một tác phẩm điêu khắc tinh xảo.

Tiên nhân trong tranh cũng không đẹp đến mức này.

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *