Chương 24: Chữa bệnh (1)
Tô Lương chỉ tay, mọi người vốn định đặt Ngôn Phong lên giường, lại đành đặt gã nằm ra đất.
Bạch Tiểu Hổ xông tới, kéo Ninh Tĩnh tới bên cạnh, ngoắc tay ý bảo hắn cúi đầu xuống.
“Cha đệ nói, trong xe có người chết.” Bạch Tiểu Hổ nói khẽ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch: “Ông nội và cha đệ kéo xe đi đằng sau, không cho người khác thấy.”
“Không sao đâu.” Ninh Tĩnh lắc đầu, lại nói thêm một câu: “Đó là kẻ xấu.”
Bạch Tiểu Hổ khẽ thở phào: “Vậy thì tốt rồi!”
Luật pháp nước Càn rất nghiêm khắc, người nhà nông sợ nhất dính đến mạng người.
Bạch đại nương vốn dĩ cũng chỉ là làm thuê cho Ninh Tĩnh để kiếm chút tiền thêm cho gia đình, quan hệ không tính là tốt. Nhưng từ khi Tô Lương gả tới đây, tuy mới có ba ngày ngắn ngủi nhưng người nhà họ Bạch đều cảm thấy thiện ý và sự hào phóng của Tô Lương, đương nhiên họ sẽ ghi tạc ở trong lòng. Lần này gặp được chuyện, đương nhiên cũng muốn bao che cho Tô Lương và Ninh Tĩnh theo bản năng. Nếu không chờ thi thể Diêu Uy bị lộ ra, quan phủ sẽ nhanh chóng cho người tới điều tra. Mà nghe nói, Ninh Tĩnh tới đây để lánh nạn, gặp quan phủ đương nhiên sẽ phiền phức rồi.
Bạch đại nương lùa heo về nhà xong lại chạy sang xem tình hình, vừa thấy Ngôn Vũ ngồi trên mặt đất thì không khỏi kinh hãi.
“Bà nội, tỷ ấy còn sống.” Bạch Tiểu Hổ nói to: “Người kia cũng còn sống!”
Bạch đại nương lập tức chắp tay vào vái: “Cảm ơn trời đất…”
Ninh Tĩnh đưa một xâu tiền cho Bạch đại nương, nhờ bà ấy phân phát cho bà con trong thôn đã hỗ trợ.
Thôn dân giúp khiêng người về không ngờ còn có chuyện tốt này, ai nấy đều tỏ vẻ vui mừng.
Bạch đại nương chia đều tiền cho mọi người, cũng không tính người của nhà mình.
Chờ mọi người đi hết rồi, Bạch đại nương bèn đỡ Ngôn Vũ đã lạnh run trên mặt đất dậy.
“Đại ca của ta đâu…” Ngôn Vũ khóc lóc.
“Trong phòng kia kìa!” Bạch Tiểu Hổ chỉ vào phòng Tô Lương.
Cửa mở ra, chỉ thấy Tô Lương ngồi xổm bên cạnh Ngôn Phong, tay dính đầy máu.
“Ninh Tĩnh, tìm giúp ta mấy thứ vào đây.” Tô Lương nói.
Nghe Tô Lương đọc một tràng dài, Ninh Tĩnh đều ghi nhớ kỹ, lấy những thứ trong nhà có sẵn tới trước.
“Đại nương, nhà bác có chăn đệm rách không cần dùng tới nữa không?” Tô Lương hỏi.
Bạch đại nương vội vàng gật đầu: “Có!”
Bạch Tiểu Hổ cầm ô chạy về lấy, Bạch đại nương vào bếp đun nước giúp.
Ngôn Vũ ngồi bên cạnh Ngôn Phong, khóc đến nỗi sắp ngất đi.
“Câm miệng lại!” Tô Lương nhíu mày.
Ngôn Vũ lập tức bịt miệng mình lại, không dám khóc nữa, nhưng vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm từng hành động của Tô Lương, trong lòng không khỏi hãi hùng khiếp vía.
Ninh Tĩnh thấy Tô Lương khâu miệng vết thương của Ngôn Phong như khâu quần áo thì trong mắt lóe lên kinh ngạc rồi biến mất.
“Ta lên trấn trên mua thuốc, còn cần gì nữa không?” Ninh Tĩnh hỏi.
Tô Lương nói thêm mấy loại dược liệu, Ninh Tĩnh gật đầu, xoay người bước vào màn mưa.
Cha con nhà họ Bạch kéo xe ngựa trống về, đặt ở trong góc sân.
Bạch Tiểu Hổ ôm tới một cái đệm rách nát nhưng sạch sẽ, thấy Tô Lương lấy dùng cho Ngôn Phong đang bị thương nặng sắp chết, trong lòng nghĩ chắc Tô Lương ghét người này lắm…
Thôn Tô gia không có đại phu, bị bệnh đều phải lên trấn trên hoặc đến thôn Tống gia gần đây mới gặp được một thầy lang già.
Ông Bạch hỏi có cần mời người tới không, Tô Lương nói không cần.
Mưa càng lúc càng lớn, ông Bạch khoác áo tơi ra khỏi nhà họ Ninh, nhìn nước dềnh lên trong suối thì vẻ mặt không khỏi âu sầu lo lắng: “Hoa mầu lại bị ngập rồi.”
Nhà họ Bạch ít đất, người lại chịu khó, thế nên đã thu hoạch mùa màng xong cả rồi, nhưng có nhiều hộ trong thôn giờ mới bắt đầu thu hoạch vụ thu. Mấy thôn dân đi tìm heo giúp kia đều là đi gặt thấy trời mưa nên vội vàng về nhà, trên đường gặp nhau.
Bạch đại nương bưng nước đã đun nóng tới, Tô Lương cảm ơn, lại bảo bà cháu họ cứ về nhà đi.
Lý Chính nghe tin chạy tới, vừa hay bị Bạch đại nương đi ra tới cửa ngăn lại, nói với ông ta là người thân của Ninh Tĩnh tới thăm, trên đường trở về gặp phải người xấu cướp tiền giết người, cũng may mạng lớn, không nguy hiểm tới tính mạng.
Nghe thấy không có người chết, Lý Chính mới thở phào một hơi, sau đó rời đi. Thời buổi này, chỉ cần quan phủ phát hiện có người chết thì kiểu gì cũng phải bắt một “hung thủ” về. Mà phạm nhân dính vào mạng người, mười người thì có tám, chín người là sẽ bị đưa vào khu mỏ lao động.
Ngày đó, Ninh Tĩnh ngăn cản Tô Lương giết nhà Tô Đại Cường cũng là vì thế.
Ninh Tĩnh đội mưa đi bộ lên trấn trên sau đó thuê xe ngựa tới huyện thành, sau khi mua đầy đủ dược liệu bèn bỏ ra nốt số tiền còn lại mua một con ngựa, cưỡi ngựa phóng về đến nhà thì cũng vừa lúc trời tối.
“Có phải những thứ này không?” Ninh Tĩnh mang đồ về đưa cho Tô Lương.
Tô Lương xem xét một chút, gật đầu: “Đúng rồi. Mua hết bao nhiêu tiền?”
Nhân sâm nhìn khá tốt, tất nhiên giá không rẻ rồi.
“Còn thừa năm mươi văn tiền.” Ninh Tĩnh đáp.
Tiêu hết sạch tiền, bao gồm cả đống tiền đêm qua hắn cướp được từ nhà Hoàng viên ngoại.
Tô Lương: “…” Chờ cứu sống được Ngôn Phong rồi, không “vặt” gã trụi lủi thì đúng là thiên lý không tha!
Ngôn Vũ nghe Tô Lương mắng mỏ thì lập tức lấy lại tinh thần, thay y phục ướt ra, lại dùng nước ấm rửa tay, nhìn Ngôn Phong.
Tô Lương xuống bếp nấu thuốc.
Quần áo của Ninh Tĩnh cũng ướt đẫm, vốn định về phòng thay, nhưng nhìn thấy xe ngựa nên hắn lại đi ra, kéo thi thể Diêu Uy ra ngoài, nhét vào bao tải, lại dùng dây thừng buộc lại, kéo ra khỏi cửa.
Tô Lương sắc thuốc xong, cho Ngôn Phong uống hết, Ninh Tĩnh cũng quay về.
“Đại ca của ta, liệu có chết không?” Hai mắt Ngôn Vũ đẫm lệ, nước mắt lưng tròng nhìn Tô Lương.
Tô Lương lắc đầu, sắc mặt Ngôn Vũ lập tức trắng bệch.
“Tiếp theo phải xem tạo hóa của hắn.” Tô Lương nói xong bèn đi ra ngoài.
May là phát hiện sớm, muộn thêm chút nữa, Ngôn Phong mất máu quá nhiều thì có Đại La Kim Tiên cũng chẳng cứu nổi gã. Nhưng điều kiện có hạn, chỉ có thể cố hết sức mình, nghe theo ý trời vậy.
Tô Lương chuyển quần áo của mình sang phòng Ninh Tĩnh, thay quần áo dính máu ra, lại đi vào bếp, Ninh Tĩnh đã đun nước xong.