Chương 20: Giường nhỏ (2)

Trên đường về thôn, Ngôn Vũ vẫn quan sát phong cảnh bên ngoài xe. Gió mát mơn man, nàng ta thở phào một hơi, trong mắt là cảm xúc may mắn khi gặp đại nạn không chết.

Nếu không phải tình cờ gặp được Ninh Tĩnh và Tô Lương, nàng ta thật sự không biết mình sẽ gặp phải chuyện gì.

Xe ngựa dừng trước nhà, đánh xe giúp mang đồ xuống, đưa vào sân, Diêu Uy đã hôn mê bị trói ném vào trong phòng chứa củi.

“Nhị gia nhà ta nói, Ninh phu nhân có yêu cầu gì thì cứ lên phường bạc trên trấn tìm ngài ấy!” Đánh xe dứt lời bèn vung roi ngựa lên, chiếc xe rời đi.

*

Ngôn Vũ đi theo Tô Lương vào phòng cô ngồi, quan sát bài trí xung quanh, không giấu được kinh ngạc.

“Không ngờ là Ninh công tử có thể ở một nơi thế này à?” Tô Lương hỏi.

Ngôn Vũ gật đầu: “Đúng là không ngờ thật. Nhà họ Ninh là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc buôn bán ở nước Càn, Ninh công tử còn là con vợ cả, ta còn tưởng dù huynh ấy có bị trục xuất khỏi gia tộc thì vẫn có thể sống sung sướng, không cần lo cơm áo chứ.”

Tô Lương tò mò hỏi: “Bốn gia tộc buôn bán là những nhà nào?”

“Vạn, Lý, Ninh, Ngôn. Phân biệt buôn bán lương thực, gốm sứ, trà, và tơ lụa.” Ngôn Vũ nói.

“Ngôn, là nhà cô à?” Tô Lương hỏi.

Ngôn Vũ gật đầu: “Đúng thế, gia chủ là huynh trưởng của ta.”

“Vậy gia chủ nhà họ Ninh là…” Tô Lương tò mò.

Ngôn Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, loáng thoáng thấy được Ninh Tĩnh đang mang đồ vào bếp, thở dài khe khẽ: “Là phụ thân huynh ấy, Ninh Chí Hạc, nhưng không phải kẻ tốt lành gì.”

“Cô biết ông ta à?” Tô Lương hỏi.

Ngôn Vũ lắc đầu: “Chỉ gặp một lần. Nghe đại ca ta nói, Ninh gia chủ là một tên ngụy quân tử.”

“Cô có biết vì sao huynh ấy bị đuổi ra khỏi nhà không?” Tô Lương hỏi.

Ngôn Vũ than khẽ: “Nghe đồn là huynh ấy uống rượu say đã phóng hỏa đốt cháy kho chứa trà quý của nhà họ Ninh, bên trong đó còn có trà dùng làm cống phẩm cho hoàng gia, khiến nhà họ Ninh bị tổn thất nặng nề, suýt nữa còn bị trị tội. Nhưng điều này chưa chắc đã là thật.”

Ninh Tĩnh kia cũng chưa chắc là thật… Tô Lương không hỏi thêm nữa, đứng lên đi ra ngoài.

Đến tận chạng vạng, người nhà họ Bạch mới từ trấn trên về tới nơi. Bạch Tiểu Hổ mang sang nửa rổ trứng gà và một bó rau dại, là đồ mà Tô Lương mua của nhà nó.

Ngôn Vũ sống thấp thỏm suốt nhiều ngày, bây giờ được yên ổn nên lập tức gục xuống bàn ngủ say, lúc tỉnh lại thì trời đã tối.

Đi tới cửa bếp đã ngửi thấy mùi thơm mê người bay ra.

“Trong nồi có nước ấm, cô lau qua người đi rồi chuẩn bị ăn cơm.” Tô Lương nói xong bèn lấy bánh nướng ra.

Ngôn Vũ hơi xấu hổ, thấy Tô Lương căn bản không thèm để ý nên không nói thêm gì cả.

Gà hầm củ cải, rau xào, bánh mì thịt áp chảo.

Tô Lương còn hấp riêng cho mình và Ngôn Vũ mỗi người một bát trứng gà đường phèn táo đỏ, bên trong thêm hai vị dược liệu, hương thơm mê người.

“Vì sao ta không có?” Ninh Tĩnh tỏ vẻ khó hiểu.

Ngôn Vũ che miệng cười: “Ninh công tử, đây là đồ bổ khí huyết cho nữ nhân đấy.”

Ninh Tĩnh nghe thấy thế cũng không hề thấy xấu hổ, còn nhìn Tô Lương hỏi: “Nam nhân thì không thể ăn đồ bổ khí huyết à?”

Tô Lương đỡ trán: “Có thể, đương nhiên có thể.” Dứt lời bèn lấy bát của Ninh Tĩnh tới, chia cho hắn một nửa.

Ninh Tĩnh ăn thử: “Ngon lắm.”

Ngôn Vũ ăn cơm rất tao nhã, đặt đũa xuống bèn khen Tô Lương nấu ăn rất ngon, lại chủ động thu dọn bát đĩa.

“Cô dạy ta làm quần áo đi, để huynh ấy dọn.” Tô Lương bảo Ngôn Vũ bỏ đồ xuống.

Ngôn Vũ kinh ngạc đi theo, ra tới cửa lại đột nhiên quay đầu hỏi Ninh Tĩnh: “Ninh công tử có cách nào báo cho đại ca ta giúp ta không?”

Ninh Tĩnh lắc đầu: “Không có.”

Ngôn Vũ giật mình: “Vậy vì sao huynh…”

“Đại ca cô không chết thì sẽ tự tìm tới.” Sắc mặt Ninh Tĩnh rất thản nhiên.

Ngôn Vũ nhíu mày: “Lỡ như huynh ấy bị Diêu Thiên Thiên mê hoặc, tin là ta bỏ trốn theo người khác, sau đó vì thất vọng mà không đi tìm ta thì sao?”

“Loại huynh trưởng ngu xuẩn như thế thì không có cũng được.” Ninh Tĩnh đáp.

Vẻ mặt Ngôn Vũ cứng đờ, ánh mắt trở nên kiên định: “Sẽ không, đại ca ta nhất định sẽ tin tưởng ta, dù thế nào cũng sẽ tìm ra ta!”

Ngôn Vũ nghiêm túc dạy Tô Lương cách cắt và khâu quần áo.

Phản ứng của thân thể nguyên chủ vẫn còn, Tô Lương cầm kim chỉ, lúc đầu thì hơi lóng ngóng nhưng sau đó nhanh chóng quen tay.

Tô Lương bưng nước rửa mặt tới, Ngôn Vũ nói cảm ơn, sau đó lại nói: “Không còn sớm nữa, cô mau đi nghỉ ngơi đi, không cần bận tâm tới ta đâu.”

Tô Lương sửng sốt một chút, đây hình như là phòng của cô mà.

Vì nguyên chủ gả tới đây xong sẽ rời đi ngay nên Ninh Tĩnh chỉ chuẩn bị chỗ ở qua loa, giường không lớn, hai cô nương nhỏ nhắn ngủ cũng khá chen chúc.

Tô Lương cũng không quen ngủ cùng người khác, vốn định nằm ngủ dưới đất. Cô hỏi mượn Ninh Tĩnh một cái chiếu, đã lau qua hành lang bên ngoài để ngủ tạm. Ninh Tĩnh nói trong phòng hắn còn một bộ chăn đệm mới, Tô Lương tính toán một chút nữa sẽ sang đó lấy.

“Ninh công tử đang chờ cô đấy.” Ngôn Vũ cười dịu dàng.

Tô Lương: “…” Rõ ràng cô nương này cho rằng cô sẽ sang phòng bên cạnh ngủ cùng Ninh Tĩnh, nhưng chuyện này đúng là không tiện giải thích.

“Tô Lương.” Ninh Tĩnh gọi cô.

“Mau đi đi!” Ngôn Vũ lại cảm thán: “Tuy rằng ta chưa từng thấy cặp phu thê nào giống hai người, nhưng vẫn cảm thấy tình cảm của hai người rất tốt, có sự ăn ý rất khó nói.”

Tô Lương xoay người, cái dáng vẻ đẩy thuyền của Ngôn Vũ là thế nào vậy? Giả, là giả mà!

Vào phòng Ninh Tĩnh rồi, chợt nghe hắn nói: “Giường của cô nhỏ quá, không ngủ được hai người đâu, cô ngủ ở bên này đi.”

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *