Chương 2: Thành thân (2)
“Nhất bái thiên địa.”
Tô Lương thấp giọng hỏi: “Có cần quỳ không?”
“Không cần.” Lại là giọng đàn ông trẻ tuổi đầy từ tính kia.
Mắt đẹp, giọng nói lại hay, hẳn là không xấu… Tô Lương âm thầm nghĩ, người cũng khom xuống vái một chút.
Nghe thấy “Nhị bái cao đường”, Tô Lương xoay người tiếp tục vái.
Lúc này nếu vén khăn lên, cô sẽ thấy trên bàn chỉ có một cái bài vị cho có, mà bài vị ấy lại chẳng có chữ nào.
“Phu thê giao bái!”
Tô Lương nghiêng người, sau đó, đụng vào một cái đầu…
“Kết thúc buổi lễ! Chúc mừng công tử!”
Nhưng Tô Lương lại nghe ra tiếng “Chúc mừng” này có vẻ vô cùng buồn bực, hoàn toàn chẳng vui vẻ chút nào.
Tô Lương bị dẫn vào một phòng, ngồi xuống giường.
Dây hoa nhẹ nhàng rơi xuống đùi Tô Lương, trượt xuống đất, người đàn ông kia đã buông tay.
“Cô nghỉ ngơi đi.” Giọng hắn rất lạnh.
“Được.” Tô Lương trả lời theo bản năng.
Tiếng bước chân vang lên, sau đó là tiếng đóng cửa, lại nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng mở cửa rồi lại đóng cửa.
Tô Lương thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn chiếc giầy thêu tinh xảo mà mình đang đi, kiểm tra mạch đập trên cổ tay mình, xem ra cô xuyên không thật rồi.
Xung quanh vô cùng yên ắng, Tô Lương kéo khăn voan xuống, còn chưa kịp quan sát trang trí trong phòng thì cửa đã lại bị người ở bên ngoài đá mở văng ra.
Một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn đi nhanh về phía Tô Lương, đôi mắt sắc bén, nhưng không phải là người vừa bái đường cùng cô.
Quần áo tối màu, hông đeo bội kiếm, tóc buộc đai ngọc, dáng người cao ráo, lúc đi còn mang theo một luồng gió lạnh buốt khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Còn đẹp trai và phong độ hơn chán so với tướng quân trên phim ảnh mà cô xem ở kiếp trước.
“Ngươi là ai? Ai cho ngươi vào đây?” Ông lão gầy gò xuất hiện ở cửa.
Người đàn ông kia đi tới trước mặt Tô Lương, mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chặp vào mặt cô, trả lời ông lão đứng đằng sau: “Ta là võ tướng tam phẩm đương triều Niên Cẩm Thành, phụng chỉ tróc nã hậu nhân của Cố thị mắc tội mưu nghịch tạo phản! Kẻ ngăn trở, giết không tha!”
Một chiếc lệnh bài màu vàng sáng chói lướt qua trước mắt Tô Lương, trong đầu cô đã có hàng vạn câu “Mẹ kiếp” xuất hiện, kẻ vừa bái đường với cô là phản tặc ư?
Vừa mới xuyên không tới thôi mà, chẳng lẽ còn không kịp nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai hay sao?
Tầm mắt cô lướt qua người đàn ông đứng trước mặt mình, chỉ thấy ông lão có thái độ không tốt với mình ban nãy lúc này đang tỏ vẻ cực kỳ lo lắng: “Có phải đại nhân tìm nhầm chỗ rồi không? Chủ tử nhà chúng ta họ Ninh, chưa từng nghe qua họ Cố gì cả.”
Niên Cẩm Thành không thèm để ý tới, vẫn nhìn chằm chặp vào Tô Lương: “Ngươi, có tự nguyện gả cho hắn không?”
Tô Lương: “…” Nói “Không” thì liệu có phủi sạch quan hệ được không? Nhưng chuyện “tân lang” là phản tặc cũng chưa chắc đã đúng, so với trông cậy vào tên tướng quân đang tràn ngập sát khí này thì có lẽ đứng chung chiến tuyến với “tân lang” sẽ tốt hơn.
Chỉ cần hắn an toàn thì cô cũng chẳng sao hết.
Nghĩ vậy, Tô Lương cụp mắt, túm chặt khăn voan đỏ trong tay, sợ hãi gật đầu: “Có…”
Niên Cẩm Thành híp mắt, trầm giọng nói: “Bản tướng truy tra phản tặc ở gần thôn Tô gia, ta nghiện rượu, nghe nói quý phủ có chuyện vui nên tiến vào xin chén rượu mừng cho đã cơn thèm. Đã quấy nhiễu tiểu nương tử rồi, xin lỗi!”
Tô Lương: “…” Ta, tin, ngươi, mới, là, lạ!
Thần sắc ông lão đứng ngoài cửa cũng thả lỏng hơn, vội vàng cười làm lành: “Niên tướng quân đại giá quang lâm là vinh hạnh trời ban của nhà họ Ninh chúng ta, lão nô sẽ lập tức mang rượu tới cho Niên tướng quân!”
Tô Lương tưởng Niên Cẩm Thành sẽ rời đi luôn, ai ngờ lại thấy hắn lấy từ trong ngực ra một cây trâm ngọc, cài lên tóc cô, sau đó lùi về sau hai bước, chắp tay nói: “Nhặt được trên đường, chúc mừng tiểu nương tử tìm được lang quân như ý, cũng coi như quà bồi tội!”
Nói xong bèn xoay người, vội vàng rời đi.
Cửa lại bị đóng sầm vào.
“Niên tướng quân, đây là chút tâm ý của công tử nhà ta, xin vui lòng nhận cho.”
Niên Cẩm Thành nhận lấy vò rượu, ngưng mắt nhìn về phía thân ảnh gầy gò hắt bóng qua khung cửa đóng chặt, gương mặt lạnh lùng chìm giữa vùng tranh tối tranh sáng, hắn cất cao giọng nói: “Bản tướng chúc hai vị sớm sinh quý tử, bạch đầu giai lão! Cáo từ!”
Tiếng vó ngựa dần xa, trong sân dần yên tĩnh xuống.
“Công tử, là hắn không phát hiện ra, hay là…”
“Hắn biết là ta.”
“Nhưng nếu đã định tha cho công tử rồi thì sao lại còn tới đây?”
“Cái này hắn không quyết định được, cũng không phải mình hắn tới đây.”
“Cảm ơn trời đất, thật may Niên công tử nhớ tới tình cảm cũ! Nhưng hắn thấy công tử bái đường với con gái trong thôn này chắc là không vui đâu, dù sao Niên tiểu thư và công tử đã có hôn ước từ nhỏ.”
“Ta lấy vợ, liên quan gì tới nhà họ Niên đâu. Niên Cẩm Thành sẽ hiểu ý của ta. Cố Linh chết rồi, từ nay về sau, trên đời này chỉ còn Ninh Tĩnh.”
“Haiz! Thế còn cô gái kia, giờ xử trí thế nào ạ?”
“Ngày mai nói sau.”
*
Trong rừng cây bên ngoài thôn Tô gia, gió đêm hiu hắt.
Niên Cẩm Thành ghìm cương ngựa, từ trong chỗ tối có tám quân lính mang theo bội kiếm đi ra.
“Bản tướng đã xác nhận rồi, đó là thất công tử Ninh Tĩnh, người mới bị gia tộc buôn trà ở thành Tầm Dương trục xuất khỏi nhà họ Ninh, lưu lạc tới nơi này, đêm nay thành thân, đang động phòng.” Niên Cẩm Thành lạnh lùng nói.
Sau lưng truyền tới một giọng nói già nua có phần ẻo lả: “Vừa rồi tạp gia cũng vào trong thôn xin chén nước ấm uống mà không gặp Niên tướng quân!”
Tay đang nắm cương ngựa của Niên Cẩm Thành siết chặt lại, chợt nghe người sau lưng lại cười lạnh nói tiếp: “Tạp gia nghe nói cô nương mà Ninh Thất cưới về dù xinh đẹp nhưng lại không biết chữ, hết ăn lại nằm, thô bỉ vô lễ, chỉ bằng này đó thì chắc chắn không phải là Cố thế tử mắt cao hơn đầu kia rồi.”
Niên Cẩm Thành âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Vất vả cho Hàn công công rồi! Đã vậy, chúng ta đi nơi khác tìm thôi!”