Chương 19: Giường nhỏ (1)
“Xin Ngôn tiểu thư đại phát từ bi, tha cho tiểu nhân đi! Tiểu nhân trên còn mẹ già, dưới còn con nhỏ, là do bị Diêu tiểu thư uy hiếp nên mới nhất thời hồ đồ…” Sát thủ lấy hết bạc vụn và ngân phiếu năm mươi lượng trên người ra.
Ngôn Vũ lạnh lùng nói: “Ngươi từng là gia nô của nhà họ Diêu, nhưng cả chủ lẫn tớ nhà các ngươi đều do nhà họ Ngôn chúng ta nuôi hết, đừng có giả vờ đáng thương!”
Dứt lời bèn đưa ngân phiếu và bạc vụn cho Tô Lương.
Tô Lương lắc đầu: “Cô cầm lấy làm lộ phí, tự về nhà đi thôi.”
Ngôn Vũ lộ vẻ khó xử: “Đường sá xa xôi, nữ tử như ta một thân một mình…”
Tô Lương cũng hiểu được, cô nghĩ quá đơn giản rồi, đây là thời cổ đại, có cực kỳ ít thiếu nữ một mình đi ra ngoài.
“Tiểu nhân có thể về nhà báo tin, để đại công tử tới đón tiểu thư!” Sát thủ vội vàng nói.
“Ngươi thoát thân rồi sẽ chạy trốn, tưởng ta ngốc à?” Ngôn Vũ quay đầu quát lớn, lại nói với vẻ tự giễu: “Ta đúng là đồ ngốc, nếu không sao có thể lưu lạc đến mức này chứ?”
“Cô tính toán thế nào?” Tô Lương hỏi thẳng.
Ngôn Vũ nhìn về phía Ninh Tĩnh: “Ninh công tử có thể phái người truyền tin cho đại ca ta không?”
Ninh Tĩnh lắc đầu: “Ta không biết phái ai cả.”
Ngôn Vũ sửng sốt một chút, thở dài nói: “Thật xin lỗi, ta nghĩ… Nếu Ninh công tử và phu nhân có gì cần nhà họ Ngôn giúp đỡ, chỉ cần ta bình an gặp được huynh trưởng rồi thì nhất định sẽ làm hết sức.”
Ninh Tĩnh nhìn về phía Tô Lương: “Trước tiên cứ giữ nàng ta lại mấy ngày đã nhé?”
“Ta không có ý kiến gì.” Tô Lương đồng ý.
Ngôn Vũ vui vẻ: “Đa tạ hai vị.”
Sát thủ tên là Diêu Uy, chờ hắn dẫn đường tìm được tới hang ổ của đám buôn người thì đã sớm không còn ai.
Râu Cá Trên phái người đánh một chiếc xe ngựa đi tìm Tô Lương, nói muốn đưa cô về nhà.
Tô Lương cũng không từ chối, cầm một tảng đá lên đập ngất Diêu Uy ném vào trong xe rồi dặn người đánh xe chạy tới chờ ở lối vào trấn.
*
Đi vào cửa hàng bán sách, Ninh Tĩnh nói: “Tính tiền.”
Chưởng quầy vui vẻ đóng gói cẩn thận một đống sách và văn phòng tứ bảo rồi chuyển ra, đánh bàn tính lạch cạch: “Chỗ đồ này của công tử hết tổng cộng hai mươi chín lượng sáu đồng, bớt sáu đồng, tính tròn hai mươi chín lượng.”
Trên người có tổng cộng chưa đến sáu mươi lượng, vậy mà một phát tiêu hết nửa.
Nhưng Tô Lương luôn luôn tâm niệm, tiền không phải dành dụm mà có, muốn có phải kiếm về.
Cô phải nhanh chóng học được chữ của thế giới này thì mới tự tin được.
Mua một chút lương thực, đường đỏ, táo đỏ, các loại gia vị, lại rẽ vào hiệu thuốc bốc một chút dược liệu bổ máu.
Rồi đi tới cửa hàng may mặc mua hai bộ quần áo, thấy giá cả hơi cao nên đành phải đổi sang loại có chất liệu bình thường hơn.
Khi Ngôn Vũ biết Ninh Tĩnh mua sách này cho Tô Lương thì không khỏi càng thêm ngưỡng mộ cô, lại dám bỏ ra nhiều tiền như thế để mua sách thay vì mua quần áo để mặc.
“Cô cũng chọn một bộ để thay đi.” Tô Lương nhìn về phía Ngôn Vũ.
Điều này là cần thiết nên Ngôn Vũ cũng không nói thêm gì, chọn một bộ váy giống của Tô Lương.
“Cô có biết làm áo lót không?” Tô Lương nhẹ giọng hỏi Ngôn Vũ.
Ngôn Vũ gật đầu.
Tô Lương lại mua một sấp vải bông loại tốt nhất cùng với dụng cụ may vá như kéo, thước đo…
Cô không biết làm nội y, vừa hay có thể nhờ Ngôn Vũ chỉ cho.
Lúc chuẩn bị đi rồi, Tô Lương mới nhớ tới Ninh Tĩnh: “Huynh có thiếu quần áo không?”
Ninh Tĩnh không trả lời, xoay người đi ra ngoài.
Ngôn Vũ cười khẽ: “Ninh công tử tức giận Ninh phu nhân phớt lờ mình đấy, cô hãy chọn cho huynh ấy một bộ, chắc chắn huynh ấy sẽ thích.”
Tô Lương ho khẽ: “Huynh ấy không thích nói chuyện thôi, cô đừng nghĩ nhiều thế.”
“Phu thê hai người thật thú vị.” Ngôn Vũ không nhịn được nói.
Tô Lương tỏ vẻ, một tên thần côn, một kẻ cô hồn, sao có thể không thú vị cơ chứ…
Đi ra khỏi cửa hàng may mặc, chỉ thấy Ninh Tĩnh đang ngồi ở hàng mì.
“Thấy chưa? Huynh ấy đói bụng, chê chúng ta mua đồ quá chậm đấy.” Tô Lương nói.
Ngôn Vũ không khỏi buồn cười: “Là Ninh công tử sợ cô bị đói ấy chứ.”
Hai người đi tới nơi rồi, lại nghe Ninh Tĩnh nói.
“Hai người muốn ăn gì thì tự gọi đi.”
Ngôn Vũ sửng sốt, thấy Tô Lương cười với mình, ánh mắt tỏ vẻ như muốn nói: “Ta đã nói mà cô còn không tin”.
Sợi mì rất dai nhưng gia vị lại quá tệ, chỉ có thể để chống đói thôi.
Ăn mì xong, cũng mới chỉ quá Ngọ.
Ba người đi vào chợ. Ngôn Vũ còn tưởng Tô Lương và Ninh Tĩnh muốn mua đồ thì lại thấy Tô Lương ghé vào một quầy rau, nói với người phụ nữ bán rau mấy câu, sau đó lại đứng lên xoa đầu cậu bé nhà bán rau ấy, dáng vẻ rất thân quen.
“Ninh công tử.” Ngôn Vũ lưỡng lự một chút rồi hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình: “Tôn phu nhân xuất thân tướng môn ư?”
Ở nước Càn, có rất ít nữ tử tập võ, vì thế nàng ta có ấn tượng sâu sắc trước công phu sắc bén của Tô Lương.
Ninh Tĩnh lắc đầu: “Không phải.”
Thấy hắn không muốn nói nhiều, Ngôn Vũ cũng không hỏi thêm gì nữa, nhưng trong lòng càng thêm tò mò về thân phận của Tô Lương. Nàng ta thừa nhận Tô Lương có dung mạo và khí chất, nhưng nếu có thể gả cho Ninh Tĩnh thì nhất định không phải người bình thường.
*
Vừa ngồi lên xe ngựa, người đánh xe còn chưa kịp quất roi thì đã lại nghe Ninh Tĩnh nói: “Chờ một chút.” Nói xong lại nhảy xuống xe.
“Ninh công tử đánh rơi thứ gì à?” Ngôn Vũ hỏi.
Tô Lương lắc đầu, dựa vào vách xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngôn Vũ tưởng Tô Lương không muốn nói nhưng thực ra bản thân Tô Lương cũng không biết Ninh Tĩnh muốn làm gì.
Ước chừng qua hai khắc, tiếng bước chân tới gần, Tô Lương kéo rèm xe lên, chỉ thấy mĩ nam đang khiêng một cái chậu gỗ lớn đi tới.
Là chậu tắm cho Tô Lương. Cô đã quên rồi, không ngờ Ninh Tĩnh vẫn nhớ.